Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 28




Chương 28

Sân sau được thắp sáng rực rỡ, các vị khách đều đã đến, khi Đoạn Trấn Nam xuất hiện, mọi người đều lần lượt đến mời rượu ông.

Đường Hoan cầm một ly rượu vang đỏ và thưởng thức một cách tinh tế, nghĩ đến những việc sắp xảy ra, đôi môi cô khẽ nhếch lên.

Nhìn Đường Vãn Tình đang trò truyện vui vẻ với người khác, Đường Hoan lặng lẽ bước đến bên cạnh cô ta, nhân lúc mọi người không để ý, ngón tay cô nhanh chóng đổ một thứ bột trắng vào trong ly rượu của Đường Vãn Tình.

Cho rằng những gì mà cô làm thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ mọi thứ đều lọt vào tầm mắt của Đoạn Kim Thần.

Sau khi bỏ thuốc xong, Đường Hoan cố ý đi đến chỗ Đoạn Kim Thần.

“Đoạn Kim Thần.” Đường Hoan lên tiếng gọi, nhưng không ngờ tay cô bị trơn, ly rượu đỏ trên tay đã đổ hết lên bộ vest trên người Đoạn Kim Thần.

“Em…em không cố ý, anh hãy mau đi thay một bộ quần áo khác đi, ở đây có rất nhiều người, bị nhìn thấy thì không hay đâu.” Vì hai người đứng ở góc nên không thu hút sự chú ý của người khác.

Nghe cô nói, đôi mắt Đoạn Kim Thần hơi tối lại, nhưng anh vẫn về phòng thay quần áo.

Nhìn bóng lưng đã đi xa của Đoạn Kim Thần, nụ cười trên khuôn mặt Đường Hoan càng đậm hơn, cô ngước mắt lên nhìn Đường Vãn Tình đang cười nói ở gần đó rồi che đậy lại ý cười trên mặt, và bước về phía cô ta.

Đường Vãn Tình vừa nhìn thấy Đường Hoan, đáy mắt liền lóe lên một sự khinh bỉ, cô uống cạn ly rượu trong tay và bước từng bước đến trước mặt Đường Hoan.

“Đường Hoan, sao cô vẫn còn quanh quẩn ở đây? Đưa cho tôi ly rượu.” Đường Vãn Tình kiêu ngạo, nói xong liền đưa cái ly rỗng ra trước mặt cô.

Nhìn ly rượu rỗng trước mặt, ý cười của cô càng đậm hơn: “Đường Vãn Tình, bây giờ tôi có việc phải làm, tôi không có thời gian ở đây đấu khẩu với chị, chị có giỏi thì hãy đến phòng tôi đợi tôi, đợi tôi mời rượu bố mẹ xong, tôi sẽ đến nói cho chị một bí mật lớn.”

“Haha…..” Đường Vãn Tình cười khẩy: “Tôi không có hứng thú với bí mật của cô.”

“Liên quan đến Đoạn Lâm Phong, chị có thích nghe hay không.” Đường Hoan cười nhạt, nói xong cô liền đi qua người Đường Vãn Tình đi về phía trước.

Liên quan đến Đoạn Lâm Phong sao? Lần này Đường Vãn Tình không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm vào lưng Đường Hoan, Đường Hoan chết tiệt, cô liền quay người đi vào bên trong.

Đường Hoan biết chỉ cần liên quan đến Đoạn Lâm Phong, Đường Vãn Tình nhất định sẽ muốn nghe, hơn nữa sẽ ngoan ngoãn đợi cô trong phòng.

Quả nhiên, khi cô quay người lại lần nữa, đã thấy Đường Vãn Tình đang bước lên lầu.

“Chết tiệt, sao lại nóng như vậy?” Khi Đường Vãn Tình đi lên tầng hai, đột nhiên cảm thấy trong người hơi nóng, liền chửi thề một câu.

Đi đến phòng Đường Hoan, cô không nghĩ ngợi gì liền đẩy cửa bước vào, nhưng không ngờ khi bước vào lại nhìn thấy Đoạn Kim Thần.

Đoạn Kim Thần đã thay xong một bộ vest thủ công tinh tế màu đen, ngũ quan tinh tế mang theo một sự lạnh lùng quyến rũ, trên người anh toát ra hơi thở của một vị vương giả.

Nhìn vào Đoạn Kim Thần tuấn mỹ vô song, Đường Vãn Tình nuốt nước bọt, từng bước tiến về phía anh.

Đoạn Kim Thần ngước mắt lên và nhìn thấy Đường Vãn Tình đang đi đến, sắc mặt anh trầm xuống nhưng vẫn không lên tiếng.

“Anh cả, sao anh lại ở đây” Đôi mắt Đường Vãn Tình thoáng hiện lên thần sắc si mê.

Người đàn ông này đúng là mạnh hơn Đoạn Lâm Phong rất nhiều, dựa vào cái gì mà con tiện nhân Đường Hoan kia lại có thể gả cho anh? Tất cả những thứ thuộc về cô ta, người của cô ta, cô đều muốn cướp lấy!

Dưới sân.

“Bố mẹ, con kính hai người một ly.” Đường Hoan nâng ly rượu lên và uống cạn.

Đan Chi Linh mặt không cảm xúc, nhìn Đường Hoan với ánh mắt ghê tởm và ghét bỏ.

Đoạn Lâm Phong nhìn Đường Hoan, anh muốn mở miệng nhưng khi thấy Đường Hoan hoàn toàn phớt lờ anh, anh lại không nói gì.

“Đường Vãn Tình đi đâu rồi? Đã là lúc nào rồi mà còn không đến kính rượu, đúng là một chút tôn trọng cũng không có.” Đan Chi Linh lên tiếng trách móc, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Đường Vãn Tình đâu.

“Em dâu nói đi gọi Kim Thần, đến lúc này rồi sao vẫn chưa đến nhỉ?” Đường Hoan phụ họa theo câu nói của Đan Chi Linh với vẻ khó hiểu trên mặt.

Đoạn Lâm Phong đột nhiên giật mình liền đứng dậy: “Con đi xem thế nào.”

Người phụ nữ chết tiệt, tuyệt đối đừng làm ra chuyện gì mất mặt.

Đan Chi Linh nghe vậy cũng đứng dậy, Đoạn Trấn Nam cũng đi theo, Đường Hoan đi sau cùng.

Nhìn những người trước mặt, nụ cười trên mặt Đường Hoan càng sâu hơn, nhưng cô nhanh chóng giấu nụ cười đi và đổi sang vẻ mặt lo lắng, trong lòng sớm đã trần đầy niềm vui.

Hừ, Đường Vãn Tình, lần này cô có mười cái miệng thì cũng không thể rửa sạch tội.

“Kim Thần, anh xem dáng người em đẹp như vậy, kỹ thuật cũng tốt hơn Đường Hoan, anh đừng lạnh nhạt với người ta như vậy chứ….” Lúc này quần áo trên người cô đã bị cởi gần hết, nhưng ngón tay cô vẫn không ngừng cởi cúc áo ra và từng bước tiến về chỗ Đoạn Kim Thần.

Khi cánh cửa bị mở ra, Đoạn Lâm Phong liền nhìn thấy cảnh này, anh không nghe lọt tai câu nào. Nhưng những người khác lại nghe rất rõ ràng, khi họ nhìn thấy bộ dạng áo quần không đủ che thân của Đường Vãn Tình, sắc mặt đều xanh ngắt.

Lúc này Đoạn Kim Thần đang đứng cạnh cửa sổ, anh ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy những người xuất hiện ở cửa, anh mắt anh rơi thẳng lên mặt Đường Hoan, đáy mắt cuộn lên những cơn sóng khủng khiếp.

Người phụ nữ chết tiệt, không ngờ lại dám gài bẫy anh như thế này.

“Đường Vãn Tình, cô đang làm cái gì vậy?” Một tiếng gầm phát ra từ miệng Đoạn Lâm Phong, khuôn mặt anh ta lại càng tối sầm hơn.

Tiếng hét vang lên, đầu óc vốn có chút không tỉnh táo của Đường Vãn Vình hoàn toàn hồi phục sau tiếng hét rùng rợn này, cô quay đầu lại liền nhìn thấy mọi người đều đứng ở cửa và nhìn cô với vẻ mặt u ám.

“Em…”

“Hỗn xược, còn không mau mặc quần áo vào!”

“Hừ, con gái nhà họ Đường đúng là giỏi giang trong việc giở mánh khóe để quyến rũ mọi người!” Đan Chi Linh hừ lạnh, bà càng nhìn chị em nhà họ Đường càng khó chịu.

Sớm đã biết hai người họ đều không có gì tốt đẹp.

Lúc này khuôn mặt Đoạn Trấn Nam đen như mực nước, thế nào cũng không thể ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này trong bữa tiệc sinh nhật của mình.

Đường Vãn Tình cúi đầu xuống và thấy rằng quần áo trên người mình gần như đã bị cởi hết ra, cô vội vàng mặc quần áo vào, lúc này cô có ngốc đến đâu thì cũng biết mình đã bị Đường Hoan gài bẫy.

Mặc xong quần áo, cô ngẩng đầu lên và tức giận chỉ vào Đường Hoan: “Đường Hoan, là cô, cô đã cố ý hãm hại tôi!”

“Vừa mở miệng ra là nói linh tinh, chị nói gì thì cũng phải có bằng chứng, chị dựa vào cái gì mà nói tôi hãm hại chị? Đoạn Kim Thần là chồng tôi.” Đường Hoan tức giận, bước lên từ phía sau mọi người và đi thẳng đến trước mặt Đường Vãn Tình.

“Im miệng hết cho ta!” Đoạn Trấn Nam hét lên giận giữ, trừng mắt lườm Đường Vãn Tình.

Một bữa tiệc sinh nhật đang yên đang lành trở thành như thế này, điều này thực sự khiến người ta phải lo lắng.

Đoạn Kim Thần từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, chỉ nhìn tất cả bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể mọi thứ trước mặt không hề liên quan đến anh.

“Bố, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm.” Đoạn Lâm Phong vội vàng ra mặt nói giúp cho Đường Vãn Tình, bất luận thế nào, bây giờ anh ta cũng phải tẩy trắng cho Đường Vãn Tình, nếu không sau này muốn bước vào nhà họ Đoạn cũng sẽ không dễ dàng.

“Hiểu lầm?” Đôi mắt Đoạn Trấn Nam mang theo lửa giận, ông cười khẩy: “Chỉ thiếu bước lên giường nữa thôi, con xem con đã lấy một người phụ nữ như thế nào?”

“Nồi nào úp vung nấy.” Đan Chi Linh dường như thấy lửa không đủ mạnh, liền đổ thêm dầu vào.

Đoạn Trấn Nam nghe xong lại càng tức giận hơn, cả người run lên.

“Bố, mẹ, con thật sự không có, là Đường Hoan hãm hại con…con…”

“Quần áo là do tôi cởi sao? Những lời kia là tôi dạy chị nói sao?” Đường Hoan cười khẩy: “Đoạn Kim Thần là chồng tôi, não tôi bị lừa đá nên để chị quyến rũ chồng tôi sao?”

“Đủ rồi.” Đoạn Trấn Nam lên tiếng, hai người đang cãi nhau lập tức im lặng.

Đường Vãn Tình nhìn chằm chẳm Đường Hoan, ánh mắt đó hận không thể uống hết máu trong người cô.

“Kim Thần, con nói đi rốt cuộc là chuyện gì?”

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều dổ dồn lên người Đoạn Kim Thần, người biết rõ nhất chính là Đoạn Kim Thần, nhưng từ khi họ bước vào, anh đều không nói gì và nhìn tất cả với ánh mắt lạnh lùng.

“Con vừa về phòng thay quần áo thì Đường Vãn Tình đột nhiên đi vào và bắt đầu cởi đồ trước mặt con, bản thân đã không biết xấu hổ thì thôi lại còn muốn hãm hại vợ con.”

Những câu nói lập tức khiến Đường Vãn Tình mặt cắt không còn một giọt máu, câu nói này thực sự rất hoàn hảo, lúc này nỗi hận trong lòng cô với Đường Hoan lên đến cực điểm.

Sắc mặt của Đoạn Lâm Phong cũng khó coi cực độ, hai cánh tay rũ xuống nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt nhìn Đường Vãn Tình giống như có thuốc độc.

“Các người hãy mau cút hết khỏi nhà họ Đoạn cho ta, trong vòng nửa năm không được quay lại, cưới hạng người gì vậy, từng một người một đều khiến người ta phát điên!”

“Bố, đừng mà.”

“Nếu còn nói thêm một từ nào nữa thì đừng bao giờ quay lại!”

Nói xong, Đoạn Trấn Nam liền quay người bỏ đi, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Đường Hoan nghe thấy những lời Đoạn Trấn Nam nói, trong lòng cô có chút thất vọng, không ngờ chỉ khiến Đoạn Lâm Phong nửa năm không được về nhà, sự trừng phạt như vậy là quá nhẹ nhàng cho đôi cẩu nam nữ đó.

Đan Chi Linh liếc mắt nhìn mấy người trong phòng một cách thờ ơ rồi cũng quay người rời đi.

Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình bị người giúp việc nhà họ Đoạn mời ra ngoài, trước khi rời đi, Đường Vãn Tình còn chửi bới Đường Hoan một trận.

Khi trong phòng chỉ còn lại Đường Hoan và Đoạn Kim Thần, Đường Hoan mới bắt đầu cảm thấy không khí trong phòng thấp đến đáng sợ, tim cũng đập nhanh hơn bình thường.

Đường Hoan lúc này không dám nhìn Đoạn Kim Thần, cô luôn cúi đầu xuống.

Căn phòng yên tĩnh khủng khiếp, dường như cô có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

“Đoạn….”

“Đi về.” Lạnh lùng bỏ lại hai chữ, anh liền đi ra ngoài.

Trên đường đi, Đường Hoan luôn bí mật quan sát sắc mặt của Đoạn Kim Thần và phát hiện sắc mặt anh từ đầu đếm cuối đều một vẻ u ám, lúc này tim cô lên xuống liên tục, hai tay cũng vặn vẹo không yên.

Đến Vịnh Repulse, Đoạn Kim Thần xuống xe trước và đi về phía ngôi biệt thự, Đường Hoan đi theo sau.

Nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa, Đường Hoan ngập ngừng một lúc rồi cũng bước lên.

“Đoạn Kim Thần…” Đường Hoan mở miệng định giải thích với anh về chuyện tối nay, chuyện xảy ra tối nay quả thực cô là người không đúng.

“Đường Hoan, đây là những gì mà em muốn nhìn thấy? Trước khi em làm việc có bao giờ nghĩ đến hậu quả không?” Đoạn Kim Thần tức giận nói, đáy mắt chứa đựng lửa giận.

“Sao em lại không nghĩ đến hậu quả chứ?” Đường Hoan hỏi ngược lại.

“Em cho rằng anh sẽ để mắt đến loại người như Đường Vãn Tình sao?”

“Dù sao người được lợi cũng là anh!” Nghe thấy tiếng gầm giận giữ của anh, ý định xin lỗi ban đầu của cô lập tức tan thành mây khói.

Cho dù trong chuyện này cô là người sai, nhưng anh cũng không bị thiệt, hét cái gì chứ?

“Em nói lại một lần nữa xem.” Đoạn Kim Thần đứng dậy nhìn cô, hốc mắt đỏ ngầu.

“Nói lại một lần nữa thì thế nào chứ? Em cũng chỉ muốn anh nếm thử cái cảm giác bị người ta hiểu lầm!” Đường Hoan tức giận trách móc.

Lúc đó khi cô bị hiểu lầm bởi sự bắt nạt của Đoạn Lâm Phong, không phải anh cũng đối xử với cô như vậy sao? Đã không an ủi thì thôi, lại còn tức giận và lạnh lùng với cô.

Bây giờ cô chỉ là dùng cách của người khác để đối xử với họ mà thôi.

Đôi cẩu nam nữ đó nên nhận được bài học!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.