Chương 18
Nghe thấy câu nói này, La Vưu Phi không chút đắn đo, liền buông ra một câu chế giễu: “Đúng là phí lời, đương nhiên tôi không phải Đường Hoan rồi, nhưng cô ấy uống say rồi, bây giờ đang nằm bên cạnh tôi.”
“Cái gì? Uống say sao?”
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia có chút lạnh lùng và không thể kìm nén được sự nôn nóng: “Bây giờ hai người đang ở đâu?”
Người đàn ông lại đưa ra một câu hỏi, nhưng La Vưu Phi vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, cô lạnh lùng trả lời: “Tôi và Đường Hoan ở đâu liên quan quái gì đến anh?”
“Tôi không quan tâm đến cô, tôi chỉ quan tâm đến cô ấy.” Giọng nói của người đàn ông hơi thiếu kiên nhẫn: “Nói cho tôi biết, bây giờ Đường Hoan đang ở đâu?”
Nghe thấy giọng điệu chỉ huy của người đàn ông, La Vưu Phi cực kỳ không hài lòng và hét thẳng vào điện thoại: “Con người anh thật là thú vị, anh là ai chứ! Căn bản là tôi không quen biết anh, dựa vào cái gì mà nói vị trí của Hoan Hoan cho anh biết?”
Chưa kể đây là một số điện thoại không có tên!
La Vưu Phi vừa dứt lời, đầu dây bên kia chợt im lặng trong một khoảnh khắc, ngay sau đó liền truyền đến giọng nói nhẹ nhàng kèm theo một chút tức giận của người đàn ông: “Dựa vào việc cô ấy là vợ của tôi!”
“Chà, anh nói chuyện mà cũng không chịu suy nghĩ trước khi nói, vợ anh sao? Hoan Hoan mới là vợ của tôi, bây giờ cô ấy đang ngủ bên cạnh tôi, lừa anh thì cả nhà tôi gặp họa!”
Kể từ khi quen biết Đường Hoan, đã có rất nhiều người theo đuổi Đường Hoan bởi vẻ ngoài xinh đẹp, động lòng người của cô.
Người tự xưng Đường Hoan là vợ hoặc nữ thần, cô đã thấy nhiều lần, do vậy La Vưu Phi không hề để ý.
“Cô La, xem ra tôi phải nói với cô tên của tôi.”
Giọng nam trong điện thoại có từ tính mà điềm tĩnh, nhưng duy chỉ có có hai từ cô La đã thu hút sự chú ý của La Vưu Phi, cô đang định hỏi rõ ràng thì giọng nói của người đàn ông lại vang lên: “Tôi, Đoạn Kim Thần.”
“Ồ, anh mà là Đoạn Kim Thần thì tôi là Kim Thành…” từ Vũ vẫn chưa nói ra khỏi miệng, cổ họng của La Vưu Phi như thể bị dính keo, một lúc lâu vẫn không nói lên lời.
“Đoạn…Đoạn Kim Thần sao?”
Sắc mặt cô liền thay đổi và dường như lúc này đã tỉnh rượu hoàn toàn, cô mở to hai mắt nhìn vào Đường Hoan đang nằm trên giường rồi lại nhìn vào chiếc váy phù dâu ở trên người mình, và chợt nhớ ra hôm nay là đám cưới của Đường Hoan và Đoạn Kim Thần.
Trời ơi, cô thực sự đã mắng người đàn ông này!
La Vưu Phi trong lòng cả kinh, ngoài miệng chỉ có thể cười mỉa nói: “Là Đoạn Kim Thần đúng không, giọng nói trong điện thoại nghe không giống anh ở bên ngoài chút nào haha….”
Cô thuận miệng cười một tiếng, nhưng đầu dây bên kia im lặng như tờ.
Cuối cùng, giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần lại vang lên: “Trả lời tôi, hai người bây giờ đang ở đâu!”
“Khách sạn Thánh Lan 2020.”
La Vưu Phi vừa nói xong số phòng, điện thoại bị cúp máy ngay lập tức.
Không đến hai mươi phút, Đoạn Kim Thần đã cấp tốc đến nơi.
Nhìn người đàn ông mặc bộ đồ vest với khuôn mặt u ám đứng ở cửa, La Vưu Phi nhất thời cảm thấy hơi sợ hãi, cô vừa định mở miệng, Đoạn Kim Thần đã trực tiếp lướt qua người cô đi thẳng vào trong phòng.
Dường như nhớ ra điều gì đó, Đoạn Kim Thần liền dừng bước và quay đầu lại nói với La Vưu Phi: “Bố cô cho người đến tìm cô, họ đang ở bên ngoài khách sạn.”
Bỏ lại câu nói với vẻ không cảm xúc, anh vội vã đi về phía giường, nhìn thấy Đường Hoan nằm trên giường như một con cá đã chết, đôi mắt anh nổi lên một tầng u ám.
Giây tiếp theo, anh đi lên và kéo Đường Hoan dậy, hai tay định bế cô lên nhưng đột nhiên lại bị cô đẩy ra.
Cô lại ngã xuống giường và lăn vào một góc.
Đoạn Kim Thần nhìn cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó chịu, anh bò lên giường kéo lấy cổ tay Đường Hoan, cổ họng gằn ra một câu cảnh cáo: “Đi, về nhà với anh!”
Cơn đau đầu chóng mặt khiến Đường Hoan không muốn mở mắt, cảm thấy có ai đó níu kéo, trong lòng cô càng cảm thấy phiền phức: “Cút, tôi không đi, bây giờ tôi không đi đâu hết!”
Cô vừa nói vừa đẩy Đoạn Kim Thần ra.
Đối mặt với một người phụ nữ điên cuồng say xỉn, Đoạn Kim Thần mặc dù không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn nói: “Đường Hoan, hôm nay em nhất định phải theo anh về!”
Anh dùng tay còn lại ôm lấy eo cô, Đường Hoan bỗng ngồi dậy và vẫy tay một cách loạn xạ, hét lớn: “Để tôi xem hôm nay ai dám động vào người tôi! Nếu thức thời thì cút đi cho tôi!”
Nói xong câu này Đường Hoan lật người xuống giường, cơ thể khẽ lắc lư, may mà cô nhanh tay bám vào tường nên không bị ngã.
Đoạn Kim Thần cũng nhân cơ hội này kẹp cô giữa hai cánh tay và dồn cô vào tường.
Anh cúi đầu nhìn vào khuôn mặt say sưa của Đường Hoan và buông ra một câu hỏi với giọng lạnh lùng: “Hãy mở mắt ra và nhìn thật kỹ, anh là ai!”
Đường Hoan nhíu mày và ngước mắt lên, trước mặt mơ hồ như thể bị tráng một lớp gạch men, cô lại lắc lắc đầu và ngẩng mặt lên một lần nữa, lần này mới nhìn rõ khuôn mặt ở trước mặt.
Cô ngạc nhiên nhíu mày: “Đoạn Kim Thần sao?”
Cô nghiêng đầu và cười lạnh, khi cô quay mặt lại, cô liền giơ tay lên và tát một cái thật mạnh vào mặt Đoạn Kim Thần.
“Bốp!”
Âm thanh này rơi xuống mặt trái của Đoạn Kim Thần, do lực quá mạnh, Đường Hoan cảm thấy lòng bàn tay hơi đau rát.
Cảm giác nóng rát trên mặt khiến Đoạn Kim Thần không khỏi ngạc nhiên, anh đơ ra vài giây, thậm chí nhìn vào mắt cô với vẻ khó tin.
Dường như với anh, cái tát này thực sự rất bất ngờ.
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo và nụ cười đắc ý của người phụ nữ, một cơn giận trong lòng Đoạn Kim Thần bùng lên, anh nhìn cô chằm chằm, khàn giọng nói: “Em bị điên à?”
“Haha, tôi bị điên ư?”
Đường Hoan giả vờ kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc trong mắt liền lộ ra một tia oán hận: “Đoạn Kim Thần, tôi thấy kẻ mất trí thực sự chính là anh! Không những anh bị điên, mà cả nhà anh đều bị điên!”
Sau tiếng hét dữ dội này, sắc mặt Đoạn Kim Thần tối sầm lại.
“Đường Hoan, em dám nói lại một lần nữa xem!”
Trong lời nói của anh mang theo một sự cảnh cáo nghiêm túc, đôi mắt lạnh lùng của anh chứa đựng một sự tức giận sâu sắc và nó như một con dao sắc bén, khoét sâu vào máu thịt cô.
Nhưng cho dù là như vậy, Đường Hoan vẫn che đậy nỗi sợ hãi trong lòng, sự oán hận trong mắt không hề vơi đi, cô nhìn thẳng vào mắt anh, cắn răng nói: “Tôi nói, anh mới bị điên, cả nhà anh đều bị điên! Anh đã nghe đủ chưa, nếu nghe chưa đủ có cần tôi nói lại một lần nữa không?”
Đường Hoan nói với vẻ mặt chế giễu, một kẻ say rượu như cô, hôm nay không sợ bất kỳ sự đe dọa nào từ Đoạn Kim Thần.
Và chính biểu cảm không sợ hãi của cô đã khiến Đoạn Kim Thần cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.
Sự phẫn nộ chiếm giữ lấy anh ta, ánh mắt phát ra một tia lửa giận ngút trời: “Đường Hoan, anh biết là em đang tức giận điều gì!
Nhưng anh không cho phép em vì giận dỗi mà muốn làm gì thì làm!”
Anh ta không hề thay đổi thái độ, mà càng trở nên cương quyết hơn.
“Haha, tôi muốn làm gì thì làm?”
Đường Hoan lại lạnh lùng cười nhạo một lần nữa, cô ngước lên nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của anh với vẻ kinh bỉ: “Nhắc đến việc muốn làm gì thì làm, thì so với anh tôi thực sự đã gặp phải sư phụ rồi.”
“Đường Hoan…”
Đoạn Kim Thần hoàn toàn tức giận, anh vừa định giơ tay ra giữ lấy cằm cô thì liền bị cô đẩy ra và giận dữ hét lên: “Đừng động vào tôi, tôi cảm thấy ghê tởm!”
Hai từ ghê tởm dường như đã chạm đến giới hạn của Đoạn Kim Thần, anh tiến thẳng về phía trước và một tay mạnh mẽ bóp chặt cổ Đường Hoan.
Đôi mắt anh bùng lên sự tức giận mãnh liệt, dường như muốn nuốt chửng cô, tay anh bất giác tăng thêm lực, ngữ khí tàn nhẫn: “Đường Hoan, em đừng được đằng chân lân đằng đầu!”
Đường Hoan chịu đựng sự đau đớn sắp bị nghẹt thở, nước mắt bất giác tuôn ra, nhưng không phải vì sợ hãi mà là do thiếu oxy.
Men rượu còn chưa hết, mọi sự bất mãn đè nén trong lòng mấy hôm nay vào lúc này đều được phun trào ra hết.
Cô giữ lấy bàn tay to lớn đang bóp trên cổ mình và trừng mắt lườm anh: “Đoạn Kim Thần, đúng vậy, tôi rất ghét anh! Đặc biệt là khi anh đã bỏ rơi tôi một mình ở đó khiến tôi trở thành một trò cười và làm tôi mất mặt, tôi rất muốn anh chết ngay lập tức!”
Lời nói của cô rất kịch liệt, ánh mắt nhìn anh không hề có một chút tình cảm nào, thay vào đó có rất nhiều sự thù hận.
Còn Đoạn Kim Thần bị tiếng hét của cô làm cho giật mình.
Anh không thể nói ra lời phản bác nào trước sự tức giận của cô.
Lực trên tay anh có chút nơi lỏng, lúc này cô lại cười khẩy: “Đoạn Kim Thần, anh sẽ không bao giờ biết được cái cảm giác bị người ta cười nhạo giẫm đạp dưới lòng bàn chân, hết lần này đến lần khác trở thành trò cười là như thế nào! Bây giờ tôi chính là một con hề dối trên gạt dưới, trong mắt người ta tôi chính là một người phụ nữ ghê tởm thích trèo cao!”
Cô điên cuồng gào thét, trong mắt chứa đựng một sự phẫn nộ và oán hận cực độ, nhìn vào vẻ mặt sững sờ của anh cô khẽ nhếch môi khinh bỉ: “Anh biết không, tất cả những điều này đều là do anh! Nói là giúp tôi nhưng lại hại tôi! Tôi thấy anh rõ ràng là cùng một giuộc với Đoạn Lâm Phong, với mục đích là…”
Cái miệng nhỏ của cô nói rất dữ dằn, đáy mắt Đoạn Kim Thần hiện lên một tia áy náy, nhưng anh cũng cảm thấy bất lực trước cơn thịnh nộ của cô.
Nhìn vào đôi môi anh đào xinh đẹp và quyến rũ của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần cúi đầu và trực tiếp hôn lên môi cô và chặn lại tất cả những lời chửi bới mà cô sắp tuôn ra.
Anh dùng đầu lưỡi tách đôi môi của cô ra, càn quét hương vị thuộc về cô, thưởng thức hương vị ngọt ngào mà anh chờ đợi đã lâu và cả sự hòa trộn của các hương vị rượu khác nhau.
Mặc dù các hương vị bài xích lẫn nhau, nhưng đối với anh nó lại là một sự cám dỗ đặc biệt.
Đường Hoan cảm thấy vô cùng khó chịu trước hành động mạo phạm bất ngờ này của Đoạn Kim Thần, nhưng cô càng chống cự lại càng không thể thoát ra được.
Trong lúc lo lắng cô đã cắn một cái thật mạnh vào lưỡi Đoạn Kim Thần.
Anh cảm nhận được sự đau đớn, khịt khịt mũi rồi buông cô ra, đầu lưỡi lướt qua miệng anh, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô: “Anh không muốn giải thích quá nhiều về chuyện ngày hôm nay.”
Đường Hoan cũng tỏ vẻ không quan tâm buông ra một câu: “Haha, ai cần anh giải thích? Anh giải thích xong tôi có thể nhặt lại sĩ diện của mình không?”
“Đường Hoan…”
Anh bước lên một bước đang định mở miệng ra thì Đường Hoan quay người và chạy thẳng ra cửa.
Đoạn Kim Thần không kịp phản ứng lại, bóng dáng của Đường Hoan đã lao ra khỏi cửa.
Anh vội vàng đuổi theo nhưng đã thấy bóng dáng Đường Hoan bước vào thang máy.
Chờ thang máy lên thì quá muộn, thêm việc nghĩ đến người phụ nữ này đã uống rượu, Đoạn Kim Thần khẽ cau mày, đáy mắt lộ ra một tia lo lắng.