Lại nguyền rủa cô chết?
Tại sao lúc nào trong đầu bọn họ lại có những suy nghĩ như vậy chứ?
Giống như kiểu Cách Cổ Lạp cô chết thì sẽ khiến bọn họ hạnh phúc lắm vậy!
Mĩ nam trước mặt không phải nói, trong trí nhớ của cô. Hắn là Đông Thần, người thừa kế duy nhất của Đông Gia, cũng là chồng hờ của cô.
Vừa nãy cô còn khen hắn đẹp trai, giờ đúng là xui gặm phải cứt mất hứng mà!
\- Anh biết tên đó lên thuyền mà không nói cho tôi biết?
Đông Thần đeo kính mắt đen nên cô không thể nhìn rõ đôi mắt của hắn. Hai tay hắn đường hoàng xỏ vào túi quần, thản nhiên nói.
\- Biết thì sao? Dù sao trên đời này không chỉ có mỗi tôi căm ghét cô.
Hắn nói đúng. Cách Cổ Lạp trước kia gây ra bao nhiêu chuyện. Cái chuyện bị kẻ khác báo thù đối với cô như là ăn cơm từng bữa vậy.
Bàn tay của cô nắm chặt lại. Đó là trước kia, vị tiểu thư xấu xa chết rồi. Hiện tại, cô chính là chủ nhân của thân thể này.
Tức quá!!!
Cách Cổ Lạp không thèm nói nữa, cô đi về phía chiếc xe định mở cửa ra. Ai ngờ, hai chân vấp vào nhau ngã về phía trước. Mà Đông Thần ở cạnh đó, vốn dĩ hắn có thể vươn tay kéo cô lại, nhưng không...
Thế là Cách Cổ Lạp đập đầu vào thành xe.
Ngay lập tức, cô hoa mắt chóng mặt, một chất lỏng màu đỏ từ trên trán cô chảy xuống mặt.
Đám thuộc hạ thấy vậy hốt hoảng, vội vã tiến lên đỡ lấy cô. Phải mất một lúc, Cách Cổ Lạp mới cảm thấy đỡ hơn. Lúc này, cô chống tay vào cánh tay của một tên thuộc hạ để đứng cho vững. Còn Đông Thầnh vẫn đứng đó như đang xem kịch hay.
Hắn đúng là một tên máu lạnh.
\- Anh vốn dĩ có thể đỡ được tôi, tại sao?
\- Tôi sợ bẩn tay!
Câu nói này của hắn khiến cô cảm thấy đau lòng thật sự.
Nếu là trước kia, Cách Cổ Lạp sẽ nổi giận, lập tức gọi điện cho ông nội, khiến Đông Thần phải chịu phạt nặng. Nhưng, cô hiện tại không phải là vị tiểu thư đó. Cuộc sống của cô, dù người khác có đối xử tệ với cô như thế nào, cô cũng sẽ tự mình giải quyết.
Cách Cổ Lạp không nói, cô bảo tên vệ sĩ tránh ra rồi tự mình ngồi vào trong xe, mặc cho vết thương trên trán vẫn đang chảy máu.
Hành động này của cô khiến Đông Thần như không tin vào mắt mình. Hắn cứ tưởng cô sẽ như mọi khi mà làm ầm ĩ lên. Thật không ngờ, lại im lặng chịu đựng?
Bất giác Đông Thần nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Cách Cổ Lạp sẽ không bao giờ thay đổi. Sẽ không đâu! Hắn muốn cô phải trả giá với những hành động mà cô đã làm! Nhất định!
Ngồi trong xe, Cách Cổ Lạp mở hộp y tế mà tài xế đưa cho cô rồi sát trùng vết thương. Soi đi soi lại mãi mới dán được cố định cái băng cá nhân. Ngồi bên cạnh, nhìn các thao tác thuần thục của cô, Đông Thần cũng không dám tin rằng có ngày Cách Cổ Lạp sẽ tự làm mấy việc như vậy.
\- Tôi ghét nhất là ai nhìn chằm tôi! Anh cũng không ngoại lệ!
Cho dù cô có mê trai như thế nào nhưng với người suốt ngày chỉ muốn cô chết như hắn, cô cũng chẳng phải kiêng nể gì.
\- Ông nội có gọi tới, bảo tôi và cô qua đó dùng bữa.
Ánh mắt của Đông Thần dần chuyển ra phía ngoài cửa xe.
Cô không trả lời, lại là sự im lặng lạ lùng trong xe...
Quả thật, ngôi biệt thự của ông nội cô chính là tuyệt tác nhân gian. Kiến trúc, thiết kế theo phong cách hoàng gia, cổ kính, làm cho người ta cảm giác có cái gì đó cao sang quyền quí.
Sau một hồi kiểm tra nghiêm ngặt chặt chẽ, cô và Đông Thần đi theo quản gia đến phòng ăn. Bây giờ là 19 giờ tối, tất cả các thành viên trong gia đình đều có mặt đông đủ cả.
Bước vào phòng ăn rộng lớn, ngoài ông nội và ba mẹ ra, các anh trai đều nhìn cô bằng ánh mắt như thù địch.
Dù sao cũng đúng thôi, Cách Cổ Lạp đã hại các của mình quá thê thảm. Trêu anh cả, khiến cho anh ấy ngã gãy chân. Làm cho anh hai mất quyền thi đấu giải đua xe. Hớt tay trên cổ phần của anh ba và khiến cho bạn gái anh tư bị hủy dung.
Tuy bức xúc nhưng ông nội vẫn đứng về phe của Cách Cổ Lạp khiến cho không ai chịu đựng nổi cục tức này.
Thấy ông nội đang cười, cô vội chạy đến xà vào lòng ôm ông. Cách Lão Gia nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Cách Cổ Lạp.
\- Đứa bé này, nên đến thăm ông thường xuyên hơn. Ông nội rất nhớ cháu đấy.
\- Sức khoẻ của ông nội có tốt không?
Một câu nói khiến cho cả nhà bất ngờ. Lần đầu tiên Cách Cổ Lạp lại quan tâm tới sức khoẻ của người khác.
\- Tốt, Lạp Lạp của ông lớn rồi. Mà... Sao trán cháu bị thương thế kia?
Đến lúc này, cô mới chợt giật mình, không biết giải thích thế nào. Cách lão gia bỗng thay đổi sắc mặt nhìn về phía của Đông Thần tức giận.
\- Tôi giao Lạp Lạp cho cậu để cậu có thể bảo vệ nó. Bây giờ nó bị thương, cậu định chịu phạt mấy côn của tôi?