Tổng Tài! Anh Bị Tôi Chinh Phục Rồi

Tổng Tài! Anh Bị Tôi Chinh Phục Rồi - Chương 26: Bạn thân




"Anh bế em đi!"

Vừa nghe thấy câu nói đó của Huỳnh Thanh Hà, Nghị Đình Quân đã tối sầm mặt, nhìn cô với ánh mắt tóe lửa. Từ trước đến nay không có chuyện ai bế hay cõng anh, anh cõng hay bế người khác lại càng không, huống chi đây chỉ là một người phụ nữ ngốc nghếch, còn mất trí rồi trở nên đần độn, vậy mà cũng dám đòi anh bế?

"Đi được thì đi, không thì đừng hòng bước ra khỏi cửa." Nghị Đình Quân cất giọng lạnh lùng.

"..."

***

Trước cổng ngôi biệt thự, một chiếc xe ô tô con màu đen bóng loáng đang đỗ ở đấy. Đầu mui xe được trang trí bởi một cây đen cao ngạo nghễ. Anh ta đứng chéo chân, dựa lưng vào mui xe, miệng cười toe toét. Tóc được vuốt gọn gàng ra sau, trên người mang bộ đồ đen từ trên xuống dưới, hai cúc áo trên cùng được cởi bỏ, để lộ bộ ngực rắn chắc với nước da trắng muốt. Sẽ chẳng ai biết anh ta lại là một anh chàng cảnh sát nếu như người đó không phải người quen biết với anh. Anh ta, Vương Mặc Tiêu, bạn thân Nghị Đình Quân, đồng thời cũng là đội trưởng đội cảnh sát.

Từ trong ra ngoài, tất cả người hầu đứng dẹp qua hai bên. Nghị Đình Quân bước ra, tia nắng vàng nhạt chiếu lên người anh. Cả thân ảnh ấy bừng sáng như có một lấp hào quang bao quanh toàn thân của người.

Đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy ấy khẽ nheo lại, hai đầu mày nhíu vào. Chiếc mũi cao kiêu ngạo, gương mặt điển trai nhưng mang vẻ ngông cuồng hơn ai hết. Bờ môi mỏng thoáng sắc hồng mĩm chặt, khẽ run run.

Vương Mặc Tiêu tươi cười hướng mắt nhìn về phía anh, khi nhìn thấy Nghị Đình Quân, nụ cười trên môi anh ta thoáng biến mất, nét sững sờ hiện rõ trong mắt anh. Nhưng rất nhanh sau đó, ý cười trên khóe mắt Vương Mặc Tiêu lại càng đậm hơn.

"Thiếu gia!" Đám người hầu cúi người cung kính, Nghị Đình Quân ừm một tiếng rồi đi lướt qua.

Khi này đã là cuối tháng 12, những cây đào xung quanh đã bắt đầu bung hoa nở đỏ rực. Một cơn gió lùa đến, làm lung lay những cành đào gần đấy. Những cánh hoa đào bay lả tả theo gió, vài cánh hoa đậu trên mái tóc dài của Huỳnh Thanh Hà.

Nghị Đình Quân nhìn Huỳnh Thanh Hà đến ngẩn ngơ, bỗng anh cảm thấy, người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp. Nơi nào đó sâu thẳm trong anh khẽ dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Trong chiếc áo bệnh nhân, dường như càng tôn thêm phần gợi cảm, xinh đẹp của cô gái ấy...

Bờ môi đỏ mọng của Huỳnh Thanh Hà khẽ mấp máy, cô bị anh nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, hai má ửng hồng. Tiếng cười ha hả phía trước vang lên, kéo lại thần trí của hai con người kia trở lại hiện thực.

Nghị Đình Quân giật mình, vội rời mắt khỏi người Huỳnh Thanh Hà, bế người bước nhanh về phía trước. Đến gần Vương Mặc Tiêu, Nghị Đình Quân mặt không chút biểu cảm, trực tiếp buông Huỳnh Thanh Hà xuống.

Đang cuộn mình trong lòng Nghị Đình Quân, đột ngột anh buông tay khiến Huỳnh Thanh Hà giật bắn. Chân cô vừa chạm đất, lảo đảo suýt ngã sõng soài ra đấy. May mà cô túm được một mẩu áo của anh nên mới giữ lại được thăng bằng, nhưng sự việc tiếp theo càng tệ hơn thế.

Xoẹt! Cả ba trố mắt nhìn, vạt áo nơi Huỳnh Thanh Hà vừa túm lấy do kéo quá mạnh nên rách một mảng, lực căng khiến vài chiếc cúc áo rơi tung tóe xuống đất."Em...em xin lỗi...xin lỗi...em không cố ý đâu, xin lỗi..." Huỳnh Thanh Hà hoảng hốt, ríu rít xin lỗi không thôi.

Nghị Đình Quân mặt đen hơn cả hòn than, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt. Huỳnh Thanh Hà rùng mình, ớn lạnh sống lưng, chân tay luống cuống cả lên, cô than thầm: "Không xong rồi không xong rồi. Chọc giận quỷ vương rồi, mình có phải là chết chắc không?"

Mặc cho hai người trước mặt có ra sao đi chăng nữa vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng của Vương Mặc Tiêu lúc này. Anh ta cười ngoác miệng, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cất tiếng trêu chọc: "Ôi, vải anh mặc chất lượng kém thật đấy, có cần tôi đưa qua tặng anh vài bộ đồ tốt không đây?"

Vừa cất tiếng, Vương Mặc Tiêu vừa cười ha hả. Nghị Đình Quân sa sầm mặt, sát khí đùng đùng: "Chú im ngay cho tôi."

"Chậc chậc, dạo này anh khá thật đấy, còn đem theo cả bạn gái về sống chung. Xem ra tôi đã bỏ lỡ nhiều chuyện vui rồi đây." Vương Mặc Tiêu vừa nói vừa nhướn mày nhìn Huỳnh Thanh Hà, ý tứ ám chỉ rất rõ rằng.

Nghị Đình Quân chẳng buồn cãi lý với Vương Mặc Tiêu, anh mặt lạnh tanh thoáng chút nộ khí, không nói không rằng quay lưng đi vào trong: "Đi thôi!"

Vương Mặc Tiêu được nước làm tới, anh ta hí hửng chạy theo sau Huỳnh Thanh Hà, nháy mắt: "Chào người đẹp, tôi là bạn thân của Quân, còn cô là bạn gái của Quân sao?"

"Không...không phải, anh ta nói em là trợ lý của anh ta." Huỳnh Thanh Hà xua xua tay giải thích.

"Sao lại là anh ta nói?" Vương Mặc Tiêu cau mày không hiểu, sau đó lại sang, hí hửng hỏi Nghị Đình Quân, "Quân, chuyện này là thế nào thế?"

Nghị Đình Quân liếc nhìn hai người, phán một câu: "Mất trí!"

"Hôm trước em bị tai nạn, tạm thời quên một số thứ." Huỳnh Thanh Hà gượng cười giải thích cho Vương Mặc Tiêu.

"Hả?" Vương Mặc Tiêu bị hai người làm xoay vòng vòng như chong chóng, nhất thời chưa hiểu chuyện gì.

***

Ngồi trong phòng khách, Huỳnh Thanh Hà cứ bị Vương Mặc Tiêu chiếu tướng đến phát ngượng. Cô cúi gằm mặt, hai bên má đỏ bừng, cô cảm thấy mình như sắp bốc cháy đến nơi rồi.

Thấy Huỳnh Thanh Hà ngượng ngùng, Vương Mặc Tiêu vỗ đùi đánh đét, cười khoái chí: "Quân, không phải anh không thích lại gần phụ nữ sao? Hồi nãy tôi còn thấy anh bế cô ấy, hai người rốt cuộc là thế nào?"

Huỳnh Thanh Hà ngậm miệng không nói, chỉ đưa mắt nhìn Nghị Đình Quân, đợi câu trả lời từ anh.

Nghị Đình Quân hắng giọng, nói: "Chẳng thế nào cả, chú đừng đoán già đoán non nữa."

Trên mặt Vương Mặc Tiêu lộ rõ vẻ thất vọng, anh lại quay sang Huỳnh Thanh Hà, nhìn cô không chớp mắt. Huỳnh Thanh Hà nuốt nước bọt, lảng tránh ánh mắt dò xét của Vương Mặc Tiêu, miễn cưỡng nặn ra vài câu: "Tôi… Tôi khóa laptop của anh ta, giờ… Giờ tôi mất trí, anh ta cần tôi mở khóa, nên…"

"À, hóa ra là vậy." Mặc dù Huỳnh Thanh Hà chỉ nói ngập ngừng nửa lưng chừng, nhưng Vương Mặc Tiêu vốn là người thông minh, vừa nghe liền hiểu đầu đuôi câu chuyện. Nhưng cũng vì thế mà anh ta lại càng thêm hứng châm chọc Nghị Đình Quân: "Này, anh cũng quá đáng quá rồi, chỉ vì một chiếc máy tính mà bắt nạt con gái nhà người ta? Còn ra thể thống gì nữa." Vương Mặc Tiêu cười cười nói nhỏ: "Nếu anh muốn tôi sẽ đem vài cái tốt đến cho anh, còn anh...Tặng tôi cô gái này đi."

Nghị Đình Quân tức giận, đá một chưởng vào chân Vương Mặc Tiêu khiến anh ta vừa nhảy lò cò vừa la oai oái. Đoạn Nghị Đình Quân nghiến răng nói: "Chú đừng thấy tôi không nói gì thì có thể tùy ý làm loạn. Nếu chú còn mở miệng nói câu nào về chuyện này nữa, chú có tin tôi tống cổ chú ra khỏi đây ngay bây giờ luôn không."

Huỳnh Thanh Hà chỉ đứng xa một bên nhìn hai người lời qua tiếng lại, mấy chuyện linh tinh này tốt nhất không nên xen vào. Không ngờ anh chàng Vương Mặc Tiêu này lại dám chọc ghẹo Nghị Đình Quân như vậy. Cũng đúng thôi, họ là bạn thân thiết cơ mà, dù anh ta có làm gì đi chăng nữa Nghị Đình Quân cũng sẽ chẳng buồn xử lý anh ta.

Nghị Đình Quân tính khí vốn nóng nảy, còn bị Vương Mặc Tiêu luôn miệng chọc tức, giận đỏ mặt. Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, gọi: "Người đâu, đem cái máy tính thối đó ném vào thùng rác cho tôi!"

"Hả? Khoan đã!"

"Hả? Đợi đã!"

Huỳnh Thanh Hà và Vương Mặc Tiêu cùng lên tiếng. Nghị Đình Quân liếc mắt nhìn hai người, mặt lạnh tanh, vô cảm. Vương Mặc Tiêu và Huỳnh Thanh Hà cũng nhìn nhau, chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Không ngờ bọn họ lại cùng nhau lên tiếng, có lẽ là thần giao cách cảm chăng?

Cũng càng không ngờ là Nghị Đình Quân có phản ứng mạnh như vậy, anh ta định vứt luôn chiếc máy tính đó?

Vương Mặc Tiêu nuốt nước bọt, hình như anh thật sự chọc giận Nghị Đình Quân rồi thì phải. Nhưng chẳng sao hết, anh ta chính là thích cái mặt vừa tức vừa giận của Nghị Đình Quân mà vẫn phải nhẫn nhịn, vẫn là chẳng thể làm gì làm gì khác được.

Kể ra Huỳnh Thanh Hà cũng thật nể phục Vương Mặc Tiêu, có thể khiến cho Nghị Đình Quân như vậy, đủ để thấy anh ta cũng quả không tầm thường. Không cần nói cũng biết, quan hệ của hai người phải đặc biệt cỡ nào. Nếu không, câu nói khi nãy của Nghị Đình Quân đã sớm trở thành hiện thực, Vương Mặc Tiêu cũng chẳng còn thời gian đâu mà ở đây làm mưa làm gió chọc ghẹo người như Nghị Đình Quân nữa.

"Tôi cũng không nghèo đến nỗi đó!" Trước phản ứng kịch liệt của Huỳnh Thanh Hà và Vương Mặc Tiêu, Nghị Đình Quân dứt khoát hạ quyết tâm, tuy nhiên không không trực tiếp nói thẳng mà chỉ nói bóng nói gió. Mặc dù vậy Huỳnh Thanh Hà và Vương Mặc Tiêu không phải hai kẻ ngốc, vừa nghe anh nói thế, chỉ ngẩn ra giây lát rồi nhìn nhau cười ha hả.

Vương Mặc Tiêu: "Anh làm thật đấy à? Anh đừng quên trong đó có tài liệu liên quan đến Hồ Mặc Sương đấy nhé."

Nghị Đình Quân khựng lại, sau đó im lặng như đang nghĩ gì đó. Người vừa được anh sai đi làm việc hết nhìn Vương Mặc Tiêu rồi lại nhìn Nghị Đình Quân, hỏi: "Thiếu gia, còn đi xử lý không ạ?"

"Bỏ đi, không cần vứt nữa." Nghị Đình Quân phớt tay nói.

"Vâng ạ." Nói xong người kia cúi đầu cung kính, tự động lui ra ngoài.

Huỳnh Thanh Hà lúc này mới hoàn hồn, cô ngơ ngác hỏi: "Hồ Mặc Sương? Là ai thế?"

Vương Mặc Tiêu đưa mắt nhìn Nghị Đình Quân, không thấy anh phản ứng mới mở miệng: "Băng chủ hắc đạo, là người luôn đối đầu với Nghị gia." Vương Mặc Tiêu nhíu chân mày, sau đó cười nói: "Không đúng, phải là đối đầu với mỗi mình Quân mà thôi."

"Tại sao?" Huỳnh Thanh Hà thắc mắc.

Vương Mặc Tiêu nhún vai, xòe hai tay ra trước mặt: "Ai mà biết được, anh ta thích tạo nghiệp, nghiệp quật đấy thôi."

Nhận thấy ánh mắt sắc bén chiếu vào mình, Vương Mặc Tiêu rùng mình, câm miệng ngoan ngoãn không hé răng nói thêm lời nào nữa. Huỳnh Thanh Hà thấy vậy thì cười khúc khích, mặc cho Vương Mặc Tiêu luôn nhướng mày ra hiệu cho cô im lặng.

Huỳnh Thanh Hà ghé sát tai Vương Mặc Tiêu nói nhỏ: "Hóa ra anh cũng sợ Nghị tổng hả?"

Vương Mặc Tiêu trừng mắt với Huỳnh Thanh Hà. Cô chẳng sợ, lại ôm bụng cười.

"Buồn cười đến vậy sao?" Một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến mọi thứ xung quang rơi vào trầm mặc.

Huỳnh Thanh Hà vài giây sau mới kịp phản ứng, cô lắc đầu thật mạnh phủ nhận: "Không không không, không có gì buồn cười cả."

Vì hùa theo Vương Mặc Tiêu nên cô nhất thời quên rằng người trước mặt mình chính là Nghị thiếu gia lạnh lùng vô tình, vây giờ mới chợt nhớ ra, cô không khỏi hoảng hốt, bủn rủn chân tay.

Vương Mặc Tiêu hắng giọng, xóa tan bầu không khí âm u: "Chúng ta...đi ăn nhé, tôi còn chưa ăn cơm đâu. Đói chết mất."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.