Tổng Tài! Anh Bị Tôi Chinh Phục Rồi

Tổng Tài! Anh Bị Tôi Chinh Phục Rồi - Chương 15: Mua chuộc bằng đồ Ăn




Huỳnh Thanh Hà nhìn trân trân những món ăn trên bàn, nói: "Có phải hơi nhiều rồi không?"

Nghị Đình Quân nhíu chân mày: "Chưa hài lòng sao?"

"Không không không, rất… rất hài lòng."

Huỳnh Thanh Hà ngước nhìn gương mặt lạnh lùng, không một sắc thái biểu cảm kia. Nghị Đình Quân lại nói: "Ăn đi."

"Không đợi Lý Kỳ Hân kia sao?" Huỳnh Thanh Hà ngơ ngác.

"Không cần." Sắc thái trên mặt anh vẫn không đổi: "Đồ ăn này là của cô."

Huỳnh Thanh Hà há hốc mồm. Cái gì chứ? Anh thật sự coi cô là heo sao?

Than Hà dở khóc dở cười: "Nghị tổng, anh thật sự cho rằng tôi tham ăn vậy à?"

Anh nheo mắt, nhìn Huỳnh Thanh Hà với ánh mắt phức tạp. Huỳnh Thanh Hà ngồi thẳng, nghiêm túc nói: "Nghị tổng, nếu anh định mua chuộc tôi bằng bữa ăn này thì bỏ đi. Tôi không hứng thú!"

Cô đứng phắt dậy, định bỏ đi thì giọng nói bá đạo của Nghị Đình Quân lại vang lên: "Nếu cô chán sống thì cứ đi đi."

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại chứa một sự uy hiếp khiến đối phương không dám phản kháng. Huỳnh Thanh Hà đổ mồ hôi hột, tự động ngồi lại vào chỗ, dịch lại gần anh, cười cười lấy lòng.

Nhận ra sát khí u ám trong mắt Nghị Đình Quân, cô rất mực ngoan ngoãn và biết điều. Cô cầm đũa, tự giác gắp đồ ăn trên bàn.

"Anh Quân!"

Một giọng nữ cao vút, dội thẳng vào màng nhĩ. Huỳnh Thanh Hà đông cứng tại chỗ, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế gắp đồ ăn trông rất buồn cười. Cô ngước mắt nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, bất giác đôi đồng tử mở to hết cỡ. Lại là một đại tiểu thư cành vàng lá ngọc. Huỳnh Thanh Hà tự dưng cảm thấy mình thật bất hạnh.

Theo sau cô ta là Trần Di, Huỳnh Thanh Hà càng thêm ngạc nhiên. Đúng là được mở mang tầm mắt. Nhưng tại sao cái ả hồ ly tinh đáng ghét đó lại đến đây?2049290_2_25,60Huỳnh Thanh Hà huých tay Nghị Đình Quân: "Thế này là thế nào? Sao Trần Di…"

Hỏi anh, nhưng mắt cô vẫn không rời khỏi cô gái kia. Cô thật sự không muốn thấy ả ta xuất hiện trước mặt mình thêm một lần nào nữa. Cô cảm thấy trái đất này thật sự quá tròn rồi, đi đâu cũng phải gặp những người mà cô ghét, nếu cứ tiếp tục như vậy tuổi thọ cô sẽ giảm mất.

Hai ánh mắt giao nhau, Trần Di sững sờ khi thấy Huỳnh Thanh Hà vẫn luôn kè kè bên cạnh người đàn ông mà cô luôn cho rằng là của mình. Trần Di rất khó chịu, cũng có chút lo lắng trong ánh mắt, sắc mặt thoát đen thoát trắng.

Nghị Đình Quân chẳng buồn ngó đến hai người phụ nữ trước mặt, thản nhiên uống rượu. Huỳnh Thanh Hà định hỏi anh lần nữa nhưng đã bị người khác chặn họng.

"Anh trai, sao anh không chịu nghe máy em?"

Bớt ngờ này đến bất ngờ khác, Huỳnh Thanh Hà còn chưa kịp định thần thì Lý Kỳ Hân lại lên tiếng.

"Anh trai, cô ta là ai vậy?" Lý Kỳ Hân tỏ vẻ không hài lòng về Huỳnh Thanh Hà lắm.

Trần Di cũng cười chế giễu: "Đúng đấy, sao cô vẫn còn ở đây?"

Nghị Đình Quân lạnh lùng: "Thứ nhất, tôi chẳng phải anh trai gì đó của cô. Thứ hai, người của tôi, không phiền hai cô quản. Thứ ba, tôi sẽ không cưới người phụ nữ mà tôi không thích, từ bỏ ý định đi."

Huỳnh Thanh Hà ngơ ngác. Sau một hồi, cô cũng đã hiểu ra, cô Lý Kỳ Hân đó chính là em gái của Nghị Đình Quân, còn cái con hồ ly tinh, luôn mang trên mình lớp mặt nạ giả tạo đó chính là vị hôn thê của anh.

Câu nói của Nghị Đình Quân khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt khó thở. Nụ cười tươi tắn trên môi Trần Di cũng trở nên cứng đờ, gượng gạo. Cô ta liếc mắt đến chỗ Huỳnh Thanh Hà khiến cô vô thức rụt cổ lại, nhích lại gần Nghị Đình Quân hơn.

Anh ghé sát tai cô thì thầm: "Phối hợp chút đi. Xong việc tôi sẽ mua đùi gà nướng cho cô."

Huỳnh Thanh Hà trợn mắt với anh, vừa là sự bất ngờ vừa mang ý cảnh cáo. Quái lạ, sao anh biết cô thích ăn đùi gà nướng?

Nhưng nghĩ đến ăn là mắt Huỳnh Thanh Hà lại sáng lên, cô gật đầu: "Được thôi!"

Bàn tay to lớn của anh ôm lấy eo cô trước sự chứng kiến của Lý Kỳ Hân, và cả vị hôn thê của anh, Trần Di. Hai người sửng sốt, cổ họng như bị ai chặn lại, không thốt nên lời.

Khóe môi Trần Di giật giật, cô không còn giữ được thái độ hòa nhã, thục nữ nữa. Cô ta trực tiếp đi thẳng đến, tát vào mặt Huỳnh Thanh Hà một cái. Huỳnh Thanh Hà cũng phản ứng rất nhanh, cũng là theo phản xạ tự nhiên, cô không chút thương tiếc, giáng lại cho cô ta một cái bạt tai còn mạnh hơn.

Bốp! Bốp! Hai tiếng kêu này chỉ vang lên trước sau vài giây. Nghị Đình Quân và Lý Kỳ Hân há hốc, đứng hình năm giây trước màn biểu diễn siêu đẳng cấp này. Nghị Đình Quân lát sau mới ý thức được, anh sầm mặt, nộ khí bốc lên như muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ. Cô ta lại dám đánh người ngay trước mặt anh, thật sự chán sống rồi.

Lý Kỳ Hân lâu nay đã biết được tính hống hách, ngổ ngáo, bá đạo của Nghị Đình Quân. Cô vẫn chưa hoàn hồn, mặt cô tái mét, vội vàng kéo Trần Di lại phía mình.

"Chị làm cái gì thế?" Lý Kỳ Hân kích động, trợn mắt với Trần Di.

Trần Di vẫn còn ngơ ngác, lát sau mới phát giác, ôm lấy bên má đang đỏ ửng. Cô ta vô cùng phẫn nộ, như muốn nhảy vào cào xé Huỳnh Thanh Hà ngay tức khắc, nhưng lại bị Lý Kỳ Hân giữ lại.

Trần Di: "Cô mà lại dám đánh tôi? Tôi phải giết cô, tôi giết cô!"

Cô ta không cần giữ chút thể diện, la hét ầm ĩ. Huỳnh Thanh Hà thổi bay tóc trước mặt, chống tay lên hông đầy thách thức.

"Cô được lắm, là ai ra tay trước vậy hả? Không phục thì lại đây bà tính tiếp. Cô tưởng giàu là có thể tùy tiện ức hiếp người khác sao? Xin lỗi nhé, cô chọc nhầm người rồi!"

Hừm, cô ta không biết hồi mẫu giáo, cô đã đánh bao nhiêu thằng phải xuống y tế đâu. Một thằng bẻ bút chì của cô, kết quả là bị cô đấm cho một cái, chảy máu mũi. Một thằng dám xé quyển tập viết của cô, cô cào cho mặt cậu nhóc đó tả tơi, in hẳn mười vết móng tay đến tận bốn năm ngày sau, còn rất nhiều lần khác nữa. Tiếc quá, ở đây không ai được chứng kiến sự huy hoàng đó của cô lúc ấy.

"Lý Kỳ Hân, đem theo cô ta và cút ngay cho tôi!" Giọng Nghị Đình Quân lạnh lẽo, mang theo sự nạt nộ, mất kiên nhẫn. Anh nổi giận thật rồi.

Lý Kỳ Hân vẫn chưa muốn đi, khó khăn lắm mới gọi được anh ra. Tuy tính anh rất không được lòng người khác, nhưng Kỳ Hân thật sự muốn kéo gần khoảng cách giữa họ.

"Anh Quân…" Lý Kỳ Hân cắn môi dưới, ngập ngừng.

"Tôi không nhắc lại lần hai." Giọng anh vẫn không một cảm xúc.

Kết quả, còn chưa ngồi vào bàn ăn, hai cô gái đáng thương nào đó đã phải ngậm ngùi rời đi, không chút tự nguyện. Người đi rồi, nhưng Nghị Đình Quân vẫn còn rất khó chịu, Huỳnh Thanh Hà lại càng tức giận hơn. Mắt cô như chứa lửa, nhìn theo hai bóng lưng đó mà nuốt hận vào trong.

"Sao lại đuổi họ đi rồi, cùng lắm là đánh lộn một trận có là gì. Chết tiệt, vậy mà lại đánh tôi thật, tôi đã làm gì sai hả? Tối hôm đó còn chưa tìm người tính sổ đâu." Huỳnh Thanh Hà bất mãn, bưng lấy mặt đang sưng tấy lên.

Nghị Đình Quân cau mày, nhìn đôi má bên to bên nhỏ của Huỳnh Thanh Hà. Bất giác cô bị Nghị Đình Quân kéo đi. Huỳnh Thanh Hà la lên: "Làm gì thế? Tôi còn chưa kịp ăn mà."

Hối hận rồi, cô hối hận rồi. Khi nãy thì than thở, sợ anh sẽ biến mình thành heo, giờ có muốn cũng không được nữa. Những món đó toàn những món cao cấp, ngon biết nhường nào. Vậy mà cô lại không được ăn, hơn nữa sẽ bị bỏ đi, lãng phí, quá lãng phí. Huỳnh Thanh Hà cảm thấy đau lòng vô cùng.

Nghị Đình Quân liếc xéo cô: "Im cái miệng của cô lại cho tôi."

"Nhưng mà...ưm...ưm…"

Còn chưa kịp nói hết câu, môi cô đã bị Nghị Đình Quân dùng hai ngón tay kẹp lại. "Tôi đã nói rồi. Im miệng, bớt lải nhải lại đi."

Huỳnh Thanh Hà trợn mắt với anh, nhưng nhận thấy sự đe dọa, uy hiếp trong ánh mắt anh, cô nhanh chóng rụt cổ lại, im phăng phắc. Không nói thì không nói, cứ làm như muốn nuốt chửng người khác luôn vậy. Huỳnh Thanh Hà tức tối, không tự nguyện chút nào, nhưng vẫn phải đi theo vì lực kéo của anh quá mạnh.

"Đợi tôi một lát." Nghị Đình Quân xong lạnh lùng nói, xong bước qua bên kia đường. Lát sau, anh quay lại với một túi đá.

"Cầm lấy!"

Túi đá lạnh buốt nằm gọn gàng trong hai bàn tay của Huỳnh Thanh Hà. Cô nhìn Nghị Đình Quân như không tin vào mắt mình. Anh ta vậy mà cũng biết quan tâm người khác cơ đấy, cô là đang nằm mơ sao?

Huỳnh Thanh Hà nhẹ nhàng chườm túi đá lên mặt, vừa chườm vừa cắn răng chịu đựng. Nghị Đình Quân thấy vậy thì nhíu mày: "Đau lắm hả?"

"Không, đá lạnh quá." Cô cười giả lả, Nghị Đình Quân sầm mặt, quay ngoắt người bỏ đi. Huỳnh Thanh Hà thấy vậy nhanh tay kéo vạt áo của anh lại. "Này, đi đâu đấy? Tôi đùa có chút thôi mà. Đau lắm đấy, còn không phải tại Trần Di đáng ghét đó…"

Cô nghiến răng nghiến lợi, chửi thầm trong lòng, mẹ nó, lúc nào gặp hai người này toàn xui xẻo. Đúng là khắc tinh của cô mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.