*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huỳnh Cẩn Mai gật đầu, không tiếp tục đếm xỉa tới nữa: "Cậu cùng Lâm Thành Nhân như thế nào rồi? Kết hôn được một thời gian cậu cũng không thèm kể cho tớ! Hắn có tốt với cậu hay không?"
Lưu Họa Y ngẩng đầu lên, cắn bút vẽ, nhếch mép: "Khá tốt, hắn rất bận rộn!"
Huỳnh Cần Mai cười tủm tỉm, "Vậy cậu càng phải chú ý, loại đàn ông tốt như này không phải là bánh ngọt trên trời rơi xuống cứ nhặt là nhặt đầu, cẩn thận không để ý sẽ bị người khác cướp mất!"
"Vậy càng tốt!" Lưu Họa Y nhếch môi cười.
Cô ngược lại hy vọng có người có thể cướp Lâm Thành Nhân đi, như vậy hắn có thể sẽ trả tự do cho mình!
"Gớm." Trong mắt Huỳnh Cẩn Mai thoáng qua một tia tinh quang.
Lưu Họa Y, chính là câu nói đó! Đến lúc đó Lâm Thành Nhân có lựa chọn tôi thì cũng đừng khóc lóc van xin tối.
Lưu Họa Y cười một tiếng, không để ý biểu hiện trên mặt Huỳnh Cần Mai chút nào.
Cô cúi đầu xuống, tiếp tục chuyên tâm vẽ.
Huỳnh Cẩn Mai nửa đường nhận một cuộc điện thoại, nói là có hẹn với một anh đẹp trai, vì vậy bỏ lại một mình Lưu Họa” ở lại quán cà phê.
Lưu Họa Y trong lòng mắng to đồ trong sắc khinh bạn!
Còn lại một mình cô ngồi vẽ trong quán cà phê, vẽ cho tới lúc xong cô mới phát hiện trời đã tối rồi, trên cửa sổ lấm tấm hạt mưa.
Cô cắn cắn môi, có chút buồn bực.
Dự báo thời tiết cũng đâu có nói hôm nay có mưa! Lúc cô ra khỏi nhà hoàn toàn không mang dù! Xe cô đậu ở nơi xa như vậy, nếu cô đi bộ tới nhất định sẽ ướt như chuột lột!
Cô suy nghĩ một chút, mặc kệ! Hiếm có một ngày có thể được tự do buông tuồng, chi bằng về trễ một chút!
Cô lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Thành Nhân, nói cho hắn biết cô bị mắc mưa, sẽ về trễ một chút.
Vừa định gọi điện thoại, sau lưng truyền tới tiếng nói nhẹ nhàng.
"Xin chào cô." Người phục vụ mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt có sự hâm mộ không nói rõ được.
"Có chuyện gì không?"
"Bên kia có một người nhờ tôi đưa cái này cho cô!" Người phục vụ cầm ra một cái hộp dài, chỉ người ngồi xéo xéo phía sau.
Lưu Họa Y đưa mắt, một người đàn ông trẻ tuổi mặc thường phục màu trắng tươi cười rạng rỡ nhìn cô, cũng vẫy vẫy tay với cô.
"Xin lỗi, tôi không quen biết vị bên kia! Phiền anh mang đồ trả lại đi!" Lưu Họa Y vừa nói vừa nhíu mày.
Mặc dù cậu trai kia nhìn có vẻ không có ý xấu, bất quá...!Cũng không nên tùy tiện nhận đồ của người khác!
"Nhưng mà..." Người phục vụ nhìn cô, có chút khó xử.
"Không sao cả, anh cứ nói tôi nói là được!"
"Được" Người phục vụ gật đầu một cái, trở lại bên cạnh thanh niên kia.
Lưu Họa Y nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy người thanh niên nhận lại món quà, trên mặt tràn đầy thất vọng.
Lưu Họa Y cười một tiếng, thu hồi ánh mắt.
Nhưng mà, ngay lúc đó..
"Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi đường đột! Không, là xúc phạm!"
.