*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Lưu Họa Y dùng sức lắc lắc đầu, muốn hất ra hết thảy những hình ảnh xấu hổ này!
"Tôi cũng ăn no rồi!" Trên bàn cơm truyền tới giọng nói lạnh tanh của hắn.
Lưu Họa nhếch mép, anh đúng là "ăn" no rồi mà.
Có chút phiền chán, cô vứt remote trong tay xuống bàn.
"Khi nào chúng ta trở về?" Lâm Thành Nhân đi ra phòng khách, đứng bên người cô, lạnh lùng nói.
Lưu Họa Y liếc hắn một cái: "Tôi không về! Tối nay tôi ở lại đây, mình anh về đi!"
AL
Lâm Thành Nhân nhướng mày một cái, người đàn bà này nổi điên cái gì vậy?
"Không được!" Hắn trầm giọng, trong ánh mắt lộ ra nguy hiểm.
"Nếu không thì anh cũng ở lại đây đi! Được cùng tình nhân bé nhỏ tiếp tục chuyện vui, dục tiên dục tử, tốt biết bao nhiêu!" Lưu Họa Y nhìn hắn cười châm chọc, đưa ngón tay chỉ vào phòng ăn.
"Cô đang ghen phải không? Lưu Họa Y!" Nghe cô nói, khóe miệng Lâm Thành Nhân cười mỉm.
"Anh suy nghĩ nhiều quá đấy, người theo đuổi đại thiếu gia anh nhiều như vậy, nếu tôi cứ đụng người nào đều ghen với người đó, vậy chẳng phải tôi thành bình giấm di động?"
Lâm Thành Nhân hừ một tiếng, liền thô bạo kéo tay cô lôi xềnh xệch ra ngoài.
"Tôi sẽ không ở lại đây, cô cũng không được!"
Ném cô ra ngoài cửa, không để ý tới ánh mắt hai người kinh ngạc trên bàn cơm, trầm giọng nói, " Công ty tôi còn có việc, liền đi trước! Ngày khác sẽ trở lại thăm sau!" Nói xong cũng không quay đầu lại, liền kéo Lưu Họa Y đi tới gara.
"Thành Thông..." Sau lưng truyền tới tiếng quát tháo của Lưu Giai Kỳ, hắn làm bộ như không nghe được, thẳng tắp đi về phía trước.
"Mẹ! Hắn có ý gì?" Lưu Giai Kỳ tức giận ném đôi đũa trong tay xuống!
Lần này Lâm Thành Nhân bỏ đi, mình căn bản rất khó gặp lại hắn một lần nữa!
Lưu Giai Kỳ cắn chặt môi dưới.Vốn hôm nay cô đã thành công rồi, Lưu Họa Y đáng chết kia đột nhiên xuất hiện, lập tức làm phá hoại kế hoạch của cô!
Lưu Giai Kỳ trong lòng giận dữ.
Ngọc Anh vỗ vỗ tay cô, nhẹ giọng nói: "Mấy chuyện này không gấp được đầu, đàn ông mà, con càng quấn lấy hắn hắn càng không muốn để ý con, nếu con biết kiềm chế, làm giá một chút, hắn sẽ mặt dày mày dạn lăn xả vào con!"
"Đàn ông chính là hạ tiện như vậy đó, con phải làm sao cho hắn thấy không sờ được, sẽ được không ăn được!" Ngọc Anh cười một tiếng, ban đầu bà chính mồi chài ba Lưu Họa Y bằng cách đó, mới có thể thuận lợi bước chân vào nhà họ Lưu!
Lưu Giai Kỳ như có điều suy nghĩ, liền gật đầu một cái.
Lưu Họa Y bị Lâm Thành Nhân kéo lên xe, Lưu Họa Y lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc: "Tại sao không ở lại? Tôi không phải tạo cho anh một cơ hội tốt sao?"
"Lưu Giai Kỳ muốn leo lên giường anh như vậy, tôi tạo một cơ hội thích hợp cho hai người, tiện quá còn gì!".
Lâm Thành Nhân chuyển động vô lăng, liếc cổ một cái, "Cô cho là tôi cũng giống cô không biết từ chối?"
"Nói rất hay, giống như anh từng cự tuyệt cô ta vậy! Không phải anh thấy Lưu Giai Kỳ liền thèm muốn cơ thể cô ta sao?".
"Là cô ta chủ động dâng mình cho tôi.
Tôi tại sao phải cự tuyệt?"
"Hừ!" Lưu Họa Y cười khinh miệt, "Lâm Thành Nhân anh là ngựa đực sao? Thấy đàn bà là muốn đưa lên giường duy trì nòi giống?"
"So với cô còn tốt chán, dù sao cũng không ti tiện như cô, có chồng khắp thiên hạ.!"
"Anh!" Lưu Họa, tức giận, đưa tay chỉ vào mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Thành Nhân nhìn khuôn mặt thở hổn hển.
của cô, lạnh lùng cười một tiếng, mười phần chấm chọc, chỉ cần hắn nghĩ đến dáng vẻ người đàn bà này ở dưới thân người đàn ông khác, hắn liền bốc hỏa giận dữ, hận không được đem cô xé nát.
Hắn chính là muốn dùng Lưu Giai Kỳ để chọc giận cô! Để cho cô thống khổ! Để cho cô khổ sở!
Sau đó trên đường trở về, hai người không nói thêm lời nào nữa.
Lâm Thành Nhân tính tình lãnh khốc không thích nói chuyện, mà Lưu Họa Y cũng không muốn nói chuyện!
Trong mắt thoáng qua vẻ uể oải, Lưu Họa Y thở dài, mỗi lần cô nói chuyện cùng Lâm Thành Nhân, vừa bắt đầu chính là gây gổ!
Cô cũng không thể biết là bởi vì cái gì! Người đàn ông này
.