*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc cúp trên bàn nói rằng, đây là chiến tích hiển hách của Lưu Tử Đằng.
Anh trai cô là cảnh sát hình sự quốc tế, mỗi bước đi đều bên bờ nguy hiểm, vinh dự của anh đều là hết lần này đến lần khác dùng tánh mạng đổi lấy!
Ban đầu khi Lưu Tử Đằng thi vào trường cảnh sát, liền bị ba phản đối quyết liệt.
Anh là con trai duy nhất của ba, ông không muốn để cho Lưu Tử Đằng chút xíu tổn thương nào!
Ông chỉ muốn cho anh thừa kế sự nghiệp của mình, vạch sẵn tương lai, từng bước thâu tóm.
Có lẽ Lưu Tử Đằng đối với ba cũng giống như Lưu Họa Y, đều mang hận ý.
Mẹ của hai người qua đời không tới ba ngày, ông liền cưới một người đàn bà khác, còn có một người con gái tuổi tác không lớn hơn bọn họ bao nhiêu.
Điều này làm cho hai anh em căn bản không cách nào chấp nhận!
Cho nên, vào buổi tối ngay trước ngày Lưu Tử Đằng dự thi trường cảnh sát, anh chạy đến phòng Lưu Họa Y hỏi một câu: "Em gái, nếu như anh đi thi vào trường cảnh sát, em thấy có phải là quyết định đúng không?"
Khi đó Lưu Họa Y còn chưa biết làm một cảnh sát hình sự quốc tế sẽ nguy hiểm đến bao nhiêu!
Cô ngẩng đầu, nói với Lưu Tử Đằng:"Có đúng
hay không thì cũng không còn thời gian chơi với em nữa"
Lưu Tử Đằng nói ừ, sau đó xoa xoa đầu cô.
Lưu Họa y chu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mất hứng.
Sau đó cô đỏ mắt nói: "Mặc dù em rất muốn anh có nhiều thời gian chơi với em, nhưng Hoa Y lại không thể cướp đoạt ước mơ của anh.
Nếu anh thích trường cảnh sát, vậy thì đi trường cảnh sát!"
Lưu Tử Đằng nhếch môi, liền ôm cô em gái đang sắp khóc lên vào trong ngực.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Lưu Tử Đằng không để ý đến sự phản đối của bất kỳ ai, trực tiếp đến trường cảnh sát báo danh.
Sau này khi Lưu Tử Đằng xảy ra sự cố, Lưu Họa Y liền nghĩ, nếu như ban đầu cô ngăn cản anh đi thi vào trường cảnh sát, có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi không!
Lưu Họa Y nghĩ đến mình khi còn bé, cũng bật cười, nhưng phát hiện trên mặt mình lệ đã rơi giàn giụa.
Anh...!
Lưu Họa, trân trối nhìn.
Bất kể như thế nào, em nhất định sẽ tìm được anh! Anh!
"Cạch." Ngay lúc này, có âm thanh khóa cửa lạch cạch vang lên.
Lưu Họa Y ngẩng đầu lên, cửa bị mở ra, Lâm Thành Nhân đứng ở cửa, nhìn Lưu Họa Y trên mặt mang hai hàng lệ trong suốt, trong tay cô còn ôm hình một người đàn ông.
Ánh mắt Lâm Thành Nhân lạnh lẽo, "Cô đang làm gì?"
Lưu Họa Y vội vàng lau mặt qua loa một cái, lau sạch nước mắt.
.
"Không, không có gì." "Vậy tại sao cô khóc?"
"Không có gì." Lưu Họa, chưa kịp suy nghĩ ứng đối, lúng túng nói.
Lâm Thành Nhân đi tới ngồi xuống bên người cô, chỉ chỉ khung hình trong tay cô, lạnh giọng hỏi: "Bạn trai cũ của cô?!"
Nghe vậy, Lưu Họa Y sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng nói, chỉ thấy Lâm Thành Nhân đoạt lấy vật trong tay cô, hung hăng vứt xuống đất, khung hình lập tức bể thành hai nửa, hình bên trong cũng rớt ra.
"Anh làm cái quái gì vậy?" Lưu Họa, gào thét, lập tức ngồi xổm xuống nhặt bức hình lên.
"Lưu Họa Y, bây giờ cô đã kết hôn cùng tôi! Mặc kệ trước kia cô từng có bao nhiêu người đàn ông, nhưng bây giờ côi phải nhớ cho rõ ràng! Cô là VỢ của Lâm Thành Nhân tôi!"
Lưu Họa Y bùng lên cơn giận không thể gọi tên đối với Lâm Thành Nhân, cảm thấy thật sự hết chỗ nói, cô cầm bức hình trong tay lên, đưa cho Lâm Thành Nhân nói: "Đại thiếu gia, anh cẩn thận mồm miệng một chút, người này là
.