*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú Hiểu lắc đầu một cái, xoay người, trước khi rời đi hắn nhẹ giọng nói: "Thiếu gia thông minh như vậy, không nên làm ra những chuyện đề sau này phải hối hận."
Lâm Thành Nhân giương mắt, trong mắt lóe lên một tia ưu tư không rõ ràng.
Hắn làm sai rồi sao?
Không! Hắn không sai, hắn làm hết thảy bất quả là vì trả thù cho mẹ!
Hắn muốn để cho người đàn bà kia ở trên
trời nhìn con gái bị hắn đùa bỡn trong tay, trơ mắt nhìn con gái bà ta thống khổ!
Buổi tối ăn cơm, Lưu Họa” không xuống, Lâm Thành Nhân cũng không làm khó cô.
Ăn không biết ngon, Lâm Thành Nhân đột nhiên buông đũa trong tay xuống, xoa xoa huyệt thái dương, "đưa chút cơm lên cho cô ta! Miễn cho cô ta đói chết ở trong phòng."
Lâm Thành Nhân nói xong, cầm chìa khóa xe lên đi ra cửa.
Chú Hiểu gật đầu, đáy lòng cười trộm, thiếu gia chính là trong nóng ngoài lạnh, hắn vẫn lo lắng Thiếu phu nhân đói bụng.
Chú Hiểu bang thức ăn lên lầu, Lưu Họa Y đang nằm co ro trên giường.
"Thiếu phu nhân ăn cơm thôi." Chú Hiểu để thức ăn lên bàn, rồi xoay người đi ra ngoài.
"Chú Hiểu." Lưu Họa Y bỗng nhiên gọi giật giọng.
Cô ngồi dậy, sắc mặt tiều tụy, chậm rãi hỏi một câu, "Lâm Thành Nhân biết mẹ tôi sao?"
Chú Hiểu cả người chấn động, đôi mắt trong bóng tối tràn đầy khiếp sợ.
"Có phải là bởi vì mẹ tôi nên hắn mới cưới tôi
không?"
Cô không phải người ngu xuẩn, lúc cãi vã với Lâm Thành Nhân trong lúc vô tình nghe hắn nhắc đến mẹ.
Chỉ bất quá điều cô cảm thấy ngoài ý muốn là, Lâm Thành Nhân làm sao biết mẹ cô?
Giữa bọn họ có bí mật gì?
Chú Hiểu dù sao cũng là người trải qua gió to sóng lớn, chớp mắt một cái liền khôi phục như thường, trấn định nói: "Thiếu phu nhân hình như quá lo lắng rồi, thiếu gia làm sao có thể biết mẹ cô chứ!".
"Thật không?" Sắc mặt Lưu Họa, không có chút máu, lộ vẻ mỉm cười, giống như cánh hoa điều linh trong gió rét, khiến người thương tiếc.
"Thiếu phu nhân mau dậy ăn cơm đi, thiếu gia nói không thể để Thiếu phu nhân đói bụng!" Chú Hiểu tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, quay đầu chỉ thức ăn trên bàn.
Lưu Họa Y gật đầu, bò xuống giường đến ngồi trước bàn.
Thật sự là hắn sai Chú Hiểu tới sao? Lưu Họa Y ánh mắt lóe lên.
Hắn...!ổn không? "Thiếu phu nhân, cô đừng trách tôi lắm mồm,
thật ra thì thiếu gia có lúc cũng là khó lòng kiềm chế.
Rất nhiều chuyện không phải cậu ấy muốn làm! Nếu như có một ngày vô tình tổn thương cô, cô nhất định phải thông cảm cho cậu ấy!"
Chú Hiểu vừa nói vừa nắm tay Lưu Họa Y.
Lưu Họa Y chấn động, lời Chú Hiểu là có ý gì?
Thông cảm cho hắn? Vậy tại sao hắn không thông cảm cho cô một chút?
"Hắn...!không sao chứ?" Lưu Họa, suy nghĩ một chút rồi hỏi, hôm nay hắn chảy máu khá nhiều.
"Thiếu Phu nhân không cần lo lắng, thiếu gia không có sao, chẳng qua là rách da một chút thôi."
"Ô." Lưu Họa Y gật đầu, không hỏi nữa.
Sau khi cơm nước xong, Lưu Họa Y đi tắm, sau khi sửa soạn một chút liền chỉnh lại quần áo đi ngủ, cô nằm trên giường trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Đã mười một giờ năm mươi mốt phút, Lâm Thành Nhân còn chưa về phòng.
Con người màu đen như mực của Lưu Họa Y lướt qua một chút mất mát.
.