cứ cười đi!"
Lưu Họa Y trợn mắt, nghe y nói như vậy ngược lại thu hồi nụ cười.
"Lúc nãy tôi nhờ người phục vụ đưa cái này cho cô nhưng bị cô từ chối. Tôi nghĩ cô nhất định là cảm thấy tôi không đủ chân thành! Đúng không? Tiểu thư xinh đẹp!" .
Lựu Họa Y nhìn y một chút, lại nhìn cái hộp trong tay y, nghiêm túc nói: "Xin lỗi anh, hình như anh hiểu sai ý tôi rồi."
"Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, tôi không có lý do gì để nhận món quà của anh! Cũng không phải là cảm thấy anh không đủ thành ý!" .
"Nhưng là đây cũng không phải thứ quý giá gì, tại sao không thể nhận?" Y kinh ngạc hỏi.
"Vấn đề không phải ở chỗ quý giá, mà là ở chỗ, tôi không quen biết anh, cho nên không thể nhận!"
Lưu Họa” bất đắc dĩ thở dài, nghe khẩu âm của hắn nhất định là ở nước ngoài nhiều năm rồi!
Chàng trai cái hiểu cái không, đột nhiên hé ra nét mặt tươi cười, mở hộp ra, là một cái dù hoa lê dưới mưa xinh đẹp yên lặng nằm bên trong.
Lưu Họa, nhìn sang, nhất thời khẽ thở phào nhẹ nhõm, thì ra là cây dù đi mưa!
"Tôi chẳng qua thấy cô nhìn mưa to ngoài cửa sổ ngẩn người, nên muốn đưa cái dù này cho cô!"
"Dáng vẻ ngẩn người của cô rất đáng yêu!" Lưu Họa” nghe y nói năng loạn xạ, chân mày không tự chủ giật giật.
"Được rồi! Như vậy tôi nhận cây dù này! Cám ơn anh!"
Chàng trai khoát tay một cái, tùy ý nói: "Không sao, trong sách nói cứu một mạng người hơn xây bảy cấp phù đồ! Huống chi tôi người tôi cứu là một vị cô gái xinh đẹp! Tôi đúng là hồng ân trời ban!"
Lưu Họa, giật giật khóe miệng, sắc mặt có chút quái dị!
Anh trai này... Không biết dùng thành ngữ thì không nên dùng bừa bãi!
Cứu một mạng người hơn xây bảy cấp phù đồ Hồng ân trời ban... Những câu này đều không phải dùng như vậy!
Trước trở về nước dầu gì cũng phải bổ sung ngôn ngữ một chút chứ!
"Ừ... Món quà này tôi nhận, cám ơn anh! Anh còn có chuyện gì không?"
Chàng trai đứng thẳng người lên, nụ cười trên mặt càng đậm đà, ánh mắt trong sáng khiến cô cảm thấy có như vậy một cảm giác vô cùng quen thuộc... Người đàn ông này rất quen, giống như đã từng gặp qua ở đầu...
"Có! Mời cô ăn cơm!"
Lưu Họa Y lập tức từ chối, "Xin lỗi, lát nữa tôi còn có chút chuyện, tôi không thể ăn cơm với anh được!"
Chàng trai nghe vậy liền cúi đầu, mặt mày lu xiu.
Lưu Họa Y nhìn đồng hồ, đứng lên mỉm cười gật đầu với hắn.
"Vậy cô có thể cho tôi biết tên được không?"
Lưu Họa, quay đầu lại, trong mắt lóe lên một tia hài hước, nghịch ngợm nói: "Chỉ là cái tên mà thôi, có duyên sẽ tự gặp lại!"
Đến lúc chàng trai kịp phản ứng lại, cô đã đi xa.
Khi về đến nhà thì mưa cũng vừa tạnh, Lưu Họa Y suy nghĩ một chút rồi ném cây dù vào trong xe.
Đứng ngoài cửa, mơ hồ nghe bên trong vòng ra tiếng nói chuyện, Lưu Họa Y lóng tại lắng nghe.
"Đại thiếu gia, em trai cậu hôm nay đã về nước, chắc cũng về đến rồi, bất quá... Cậu ấy nói tối nay không về nhà. Chiều mai mới về.".
Bên trong nhà, Lâm Thành Nhân xoa xoa mi tâm, mặt có vẻ hết cách: "Thằng nhóc đó nổi loạn quen rồi, không cần phải để ý đến nó."
Em trai? Về nước?. .
Cô nhăn mày, người này chắc là Lâm Thành Công nhỉ? Nhưng không phải hắn vẫn ở trong nhà sao, tại sao lại nói là về nước?
Cô không muốn nói những chuyện không liên quan, càng không muốn nghe Lâm Thành Nhân nói cô quyến rũ người đàn ông khác, đàn bà này đàn bà nọ, cho nên có thể tránh được thì vẫn hết sức tránh đi.
Lâm Thành Nhân gật đầu, đôi mắt cay nghiệt đảo qua, nhìn thấy quyển tập cô cầm trong tay.
Người đàn bà này lại mang thứ gì từ bên ngoài về?. Hay là có người đàn ông nào đưa cho cô? .
- Hừ, mới đi ra ngoài có vài giờ, đã kịp lẳng lơ với người đàn ông khác.
Lâm Thành Nhân nheo mắt lại, loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh lửa nhún nhảy bên trong.
"Đó là cái gì?" Lâm Thành Nhân suy nghĩ, giọng nói trong nháy mắt lạnh xuống tám độ.
"Tranh.". "Lại có người đàn ông nào đưa cho cô?"
Lưu Họa Y liếc mắt, cô biết người đàn ông này chỉ có thể nói được như vậy.
Tay đưa đến trước mặt hắn, "Tôi vẽ.".
Lâm Thành Nhân vì một tiếng, khinh thường nói: "Cô còn biết vẽ nữa cơ à ? Không ngờ đại
tiểu thư đây ngoài lắng lơ với đàn ông còn biết cả những thứ này."
Lưu Họa, không để ý vẻ giễu cợt trong câu nói của hắn, Lâm Thành Nhân mở ra xem, bĩu môi, "Chẳng có gì đẹp."
Lưu Họa Y liếc mắt, giật quyển tập vẽ lại. Dù sao cũng không phải tặng cho hắn, quan tâm hắn nói để làm gì. Chỉ cần người kia thích là được.
"Xấu xí cũng mặc kệ tôi, có phải tôi tặng cho anh đâu."
Lưu Họa Y không để ý tới hắn, một nước đi thẳng lên lầu, cất quyển tập vẽ vào trong ngăn kéo.
Nhìn bức tranh hoa hướng dương rực rỡ trong ngăn kéo, cô nhếch môi cười.
Bức tranh này ngày mai mang tặng cho hắn thì thật tuyệt.
Trời tối mờ mờ, mới đâm mây ngang, vẫn còn chưa sáng hẳn.
Lúc Lưu Họa Y còn chìm trong trong giấc mộng, loáng thoáng nghe tiếng huyên náo dưới lầu, liền trở mình xoa xoa đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo rồi ngồi dậy.
Sớm như vậy ai đã ồn ào ở dưới đó vậy?.
Cô mặc quần áo vào, đi tới đầu cầu thang.
Lâm Thành Nhân ngồi trên sofa, trên người khoác áo ngủ, khóe miệng hơi cong lên, nhìn tâm trạng không tệ, không nhìn ra dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ dù chỉ một chút.
Một thanh niên ngồi bên cạnh hắn, đưa lưng về phía Lưu Họa Y, cô không thấy được tướng
mạo, bất quá Lưu Họa” nhưng cảm thấy bóng lưng hắn có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp ở nơi nào.
Lưu Họa Y đi xuống lầu, thấy Chú Hiểu mặt mày tươi cười bưng ly trà đi tới, trong miệng còn kêu: "Cậu hại, không phải nói là buổi chiều mới trở về sao? Sao mới sáng sớm đã về rồi?".
Chỉ nghe người kia cười nói: "Quá nhớ nhà.Vì vậy về sớm một chút."
Lưu Họa Y ngẩn ra, cậu hai? Là hắn sao? Là Lâm Thành Công sao?
Lưu Họa Y nghi ngờ nhìn người vẫn đưa lưng về phía mình, lắc đầu một cái, không đúng... Thân hình hắn không giống Lâm Thành Công cô đã gặp. Hơn nữa hắn giọng điệu nói chuyện có chút kỳ quái, bất quá cô đứng cách quá xa, không nghe rõ.
Lâm Thành Công mà cô biết đến bây giờ vẫn chưa bao giờ mở miệng nói câu nào với cô cả.
Cô vội vàng đi xuống lầu, tiếng bước chân
cuống quít thu hút chú ý của mọi người.
Lâm Thành Nhân cau mày, ánh mắt hung tợn. "Cô làm gì vậy hả?"
Người thanh niên quay đầu, Lưu Họa Y trong nháy mắt sửng sốt.
Khó trách cô cảm thấy bóng lưng cùng tiếng nói chuyện quen thuộc như vậy.
"Thiếu phu nhân, vị này là em trai của đại thiếu gia, hàng năm đều học ở nước ngoài, hôm qua mới từ nước ngoài trở lại."
"Cậu hai, vị này chính là thiếu phu nhân mà cậu muốn gặp _chị dâu của cậu."
Chú Hiểu cười giới thiệu hai người với nhau. Lâm Thành Công kêu lên: "Chị dâu? ."
" Ngạc nhiên như vậy làm gì?" Lâm Thành Nhân trợn mắt nhìn hắn một cái.
Lâm Thành Công ngượng ngùng cười nói: "Không có, em chỉ cảm thấy chị dâu thật xinh đẹp."
Ánh mắt Lâm Thành Nhân đảo lòng lòng vòng giữa hai người, chỉ nghe cô mở miệng: "Chào cậu, Thành Công."
Ánh mắt cô căng thẳng, lộ ra vẻ lo âu.
Hắn ngàn vạn lần chớ lỡ miệng, đừng nói đã từng gặp cô từ trước. Càng đừng nói chuyện đưa dù cho cô.
Lâm Thành Công tựa hồ hiểu ý cô, liền vờ như lần đầu tiên gặp mặt, khẽ cười nói: "Chào chị dâu."
Lưu Hoa Y lúng túng nhếch mép một cái.
"Hai người tự nhiên trò chuyện đi nhé, tôi đi lên lầu trước."Vừa nói cô đi tới phòng bếp lấy ly nước bưng lên lầu.
Ánh mắt cô không yên, nhanh chóng đảo một vòng trên mặt hai người Lâm Thành Nhân cùng Lâm Thành Công. Có kinh ngạc phát hiện, khó trách ngày hôm qua cô cảm thấy hắn đặc biệt quen mắt.
Khuôn mặt hắn cùng Lâm Thành Nhân rất giống nhau.
Suy nghĩ của Lưu Họa Y có hơi rối rắm.
Hắn nói tên hắn là Lâm Thành Công, hàng năm vẫn ở nước ngoài? Hôm nay mới trở về?Vậy người trong phòng vẽ ngay trong khuôn viên ngôi nhà này là ai ? Hắn tên là gì? Tại sao ngoại hình hắn và Lâm Thành Nhân giống nhau như đúc?
Một loạt vấn đề nhảy múa loạn xạ trong đầu Lưu Họa Y.
Đây rốt cuộc là sao? Lưu Họa Y choáng váng đầu hoa mắt.
Huỳnh Cẩn Mai nói cho cô biết, Lâm Thành Nhân có một người em trai tên là Lâm Thành Công, bây giờ nhìn kỹ chàng trai này đúng là có mấy phần tương tự với Lâm Thành Nhân, nhưng còn người trong phòng vẽ kia dáng dấp lại giống như đúc với Lâm Thành Nhân.
Rốt cuộc người nào mới là Lâm Thành Công? Nếu người đàn ông trước mắt này là Lâm Thành Công, vậy người cố gặp trong phòng vẽ kia tên gì? Hắn là ai ?
Lưu Họa Y nằm trên giường, suy nghĩ tiếp cái này đến cái khác tuôn ra, cô nhắm mắt, chuẩn bị ngủ tiếp một chút.
Nhìn bóng lưng Lưu Họa Y rời đi, trong mắt Lâm Thành Công thoáng qua vẻ thất vọng, không ngờ...Người phụ nữ xinh đẹp hắn gặp trong quán cà phê kia lại là chị dâu mình.
Đến khi Lưu Họa Y tỉnh ngủ lần nữa, đã đến giờ ăn cơm trưa.
Cô xoa xoa cái bụng đang kêu ột Ột, nuốt nước miếng một cái...
Thật là đói...
Lưu Họa Y lấy ra bức tranh đã vẽ xong cất trong ngăn kéo, quyết định lại đến phòng vẽ một lần nữa.
Đi xuống lầu, nhìn thấy Lâm Thành Công đang ngồi trên bàn ăn, ăn bữa trưa hùng hục như chết đói, thấy Lưu Họa Y xuống, hắn bạnh hàm nuốt xuống, miệng lúng búng cơm nói không rõ: "Chào buổi sáng, chị dâu."
Lâm Thành Công buông bánh ngọt trong tay xuống, lau miệng, người hơi nghiêng về phía trước nháy mắt một cái, hạ thấp giọng nói: "Chị dâu, chị quên chúng tôi hôm qua từng gặp nhau ở quán cà phê sao, tôi còn đưa cho chị một cái dù.".
"Phụt... haha _" Lưu Họa Y bật cười, gật đầu một cái, bắt chước dáng vẻ của hắn, nghiêng người đè thấp giọng: "Tôi nhớ chứ."
"Ha ha ha." Lâm Thành Công cất giọng cười to.
Nhìn đôi mắt trong sáng của Lưu Họa Y, hắn cúi đầu, cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng.
Cô là chị dâu mình... . "Thành Công, nhà cậu chỉ có hai anh em cậu và
Lâm Thành Nhân sao?"
"Ừ ừ." Lâm Thành Công trong miệng đầy cháo, không ngừng gật đầu lia lịa.
"Không có những anh em khác, ừ... không ai có dáng vẻ đặc biệt giống anh cậu à?"
Lâm Thành Công đưa tay chỉ mình, "Tôi, tôi không phải cực kỳ giống anh ấy sao?"
Lưu Họa Y khóe miệng giật giật, cô dĩ nhiên biết hai người rất giống. Người mù cũng nhìn ra được mà.
"Chị dâu làm sao vậy? Có chuyện gì à?" "Không, tôi chỉ là tò mò, hỏi lung tung vậy
thôi."
"Ra vậy.” Lâm Thành Công gật đầu một cái.
Lưu Họa Y ăn cơm xong, cầm quyển tập vẽ trên bàn lên, "Tôi phải đi ra ngoài một chút, cậu cứ từ từ ăn nhé."
Lâm Thành Công ngước mắt, "Chị dâu có muốn tôi đưa chị đi không? Tôi lái xe tốt lắm đấy."
Lưu Họa Y chạy chậm lại, quay đầu nhìn hắn, "Không cần, tôi không đi quá xa đâu."
Còn đang nói chuyện, cô đã chạy xa.
Lâm Thành Công đứng trong mắt, trong mắt đã không còn nhiệt tình như mới vừa rồi, mà tràn đầy thất vọng.
Lưu Họa Y chạy một mạch tới phòng vẽ, thở hồng hộc rồi dừng bước.
Quả nhiên có người.
"Lâm Thành Công" đang ngồi ở trước cửa sổ, trong tay cầm bức vẽ chim bồ câu bay múa Lưu Họa Y tặng cho hắn, nâng niu, dè dặt như thể bảo vệ bảo vật ngàn năm có một. .
Lưu Họa Y đứng cách đó không xa, không làm kinh động hơn. Cô quan sát hắn tỉ mỉ, ánh mắt hắn miên man chú mục vào bức vẽ của cô, ánh mặt trời rơi trên hàng mi dày của hắn lấp lánh sáng. Đôi mắt hắn tựa như một cái hồ sâu không thấy đáy, thi thoảng lóe lên một tia ảm đạm, khiến lòng người cảm thấy bị thương.
Lưu Họa Y há miệng ra, nhưng lại đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Hắn như vậy, khiến cho cô bây giờ không thể nào há mồm chất vấn.
Cô than nhẹ, nhấc chân đi tới, Ánh mặt trời. rơi trên người cả hai, thoạt nhìn có vẻ rất hài hòa.
"Tôi giữ lời hứa với anh đây." Lưu Họai cầm bức họa đưa qua, "Tôi đã hứa với anh sẽ vẽ cả thế giới này cho anh xem, đây là bức đầu tiên, quán cà phê bên cạnh trung tâm thương mại."