Người đàn ông nghiêng đầu qua, ánh mắt vụt sáng lên.
"Anh có thích không?" Hắn gật đầu một cái.
Nhưng Lưu Họa Y thu hồi bản vẽ, nghiêm mặt nói: "Anh có thể nói cho tôi biết, thực ra anh là ai ?"
Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt mông lung.
"Anh không phải Lâm Thành Công đúng không?" Giọng cô lãnh đạm.
Hắn suy nghĩ một chút, liền gật đầu một cái. "Vậy anh rốt cuộc là ai? Anh tên là gì?"
Đàn ông lắc đầu một cái, trong mắt xẹt qua một tia ưu tư không rõ ràng.
Lưu Họa Y nhìn dáng vẻ cái gì cũng không biết của hắn cũng không biết làm sao.
Lưu Họa, biết mình không hỏi ra được cái gì, nhất thời không có tâm trạng nào. Cô xịu mặt, ngồi bên cửa sổ.
Người đàn ông này mặc dù dáng dấp giống Lâm Thành Nhân như đúc, nhưng cảm giác cả người hắn tản mát ra lại hoàn toàn không giống với Lâm Thành Nhân.
Chẳng lẽ trên thế giới này, thật sự có người
không cùng máu mủ nhưng lại giống nhau như đúc? Điều này sao có thể:
Cô quay đầu, chỉ thấy hắn ngồi trước giá vẽ, an tĩnh vẽ tranh.
Cũng không lâu lắm, hắn cầm bức vẽ lên, cắn môi dưới đi tới trước mặt cô.
Lưu Họa Y nhận lấy bức vẽ, một đóa hoa hồng màu đỏ thắm.
Cô nhìn vẻ ngượng ngùng trong mắt hắn, bỗng nhiên rất muốn cười.
Cô từng tuổi này rồi, đến giờ đây là lần đầu tiên nhận được hoa hồng như vậy.
Bất quá... Nhưng so với hoa thật mà nói, càng làm cho cô vui vẻ hơn.
"Cám ơn. Tôi rất thích." Mắt hắn nheo lại, khóe miệng tủm tỉm cười.
Mãi cho đến khi nghe tiếng xe Lâm Thành Nhân trở về vọng tới, Lưu Họa Y mới rời đi.
Tâm trạng Lưu Họa Y hôm nay rất tốt, thấy Chú Hiểu dọn dẹp Cỏ dại trên sân còn mỉm cười phất phất tay.
Trong đầu bỗng nhiên thoáng qua một ý tưởng.
Cô bước nhanh về hướng Chú Hiểu. "Chú Hiểu, chú ở nhà họ Lâm làm việc bao nhiều năm rồi?"
Chú Hiểu không hiểu làm sao cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này, cười nói: "Từ thời ông nội của đại thiếu gia tội đã phục vụ trong ngôi nhà này rồi. Thế nào? Thiếu phu nhân có chuyện gì muốn hỏi tôi chăng?".
"Ừm." Lưu Họa Y gật đầu một cái, nhìn bốn phía chung quanh, hạ thấp giọng nói: "Gần đây tôi có gặp một người có dáng dấp giống Lâm Thành Nhân như đúc."
Trong mắt Chú Hiểu lóe lên vẻ kinh hoàng, kinh ngạc hỏi: "Thiếu phu nhân đừng nói đùa chứ ạ. Có phải cô hoa mắt nhìn lầm rồi không? Người duy nhất trong nhà họ Lâm lớn lên giống đại thiếu gia chỉ có một mình cậu hai. Nhưng đó cũng chỉ là giống, cũng không phải là giống nhau như đúc."
Lưu Họa Y lắc lắc đầu, Chú Hiểu nhìn cô một cái, nói tiếp: "Thiếu phu nhân đừng suy nghĩ lung tung, cô nói vậy làm ông già tôi cũng hơi sợ đấy."
Lưu Họa Y cười một tiếng, gật đầu một cái, tiếp tục suy tư.
Là cô mình đang nằm mơ sao?
Tại sao ngoại trừ một mình cô, không có bất kỳ người nào từng gặp hắn?
Buổi tối, hơn tám giờ một chút, Lâm Thành Công cả người đầy mùi rượu xiêu xẹo về nhà.
"Thành Công." Lưu Họa' gọi hắn lại.
Lâm Thành Công quay đầu lại, ánh mắt mê mang.
Từ sau khi về nước, hắn liên tục được mời đi ăn đi uống. Cũng không phải là bởi vì hắn nhiều bạn bè, ngược lại bên bàn cơm chén rượu, đại đa số là người hắn không quen biết.
Những người đó bất quá là vì muốn đu bám cây đại thụ Đế Quốc này mà thôi. Thường ngày Lâm Thành Nhân hoàn toàn khinh thường việc xã giao với những người đó, nhưng bọn họ lại không dám cưỡng ép Lâm Thành Nhân.
Chỉ có hắn.Vừa mới trở về liền không thoát khỏi những thứ giao thiệp dối trá này.
"Chị, chị dâu."
"Cậu đi với tôi đến nơi này một chút." Lưu Họa, bắt hắn lấy tay kéo ra bên ngoài.
"Ui da, chị làm gì thế?" Lâm Thành Công thấy dáng vẻ khí thế hung hăng của Lưu Họa , rượu lập tức tỉnh một nửa.
"Đi với tôi đi mà. Tôi phải dẫn cậu đến phòng vẽ. Đến phòng vẽ gặp một người đàn ông."
"Cái gì phòng vẽ? Cái gì đàn ông?"
Lưu Họa Y dừng bước, "Tôi từng nói tôi đã gặp một người có dáng vẻ giống như đúc với anh cậu, Lâm Thành Nhân. Cậu có nhớ không?"
Lâm Thành Công dùng sức gật đầu một cái, tiếp theo nghe Lưu Họa Y nói, "Hắn ở trong phòng vẽ ngay đằng kia. Bây giờ tôi dẫn cậu đi gặp hắn."
"Chị dâu..." Lâm Thành Công bỗng nhiên kéo cô, thần sắc nghiêm túc, "Chị dâu, chị có thể đừng hù dọa người khác hay không? Ngôi nhà này căn. bản không có phòng vẽ nào cả, hơn nữa bên cạnh đài phun nước mà chị nói, chỗ đó là một kho hàng bỏ hoang, là khu vực cấm của biệt thự."
"..." Lưu Họatrợn to hai mắt, rõ ràng sáng hôm nay cô mới gặp người đàn ông kia. Làm sao lại nói là không có được chứ ? Hơn nữa nếu không thấy người, thì những dụng cụ vẽ, bản vẽ còn cả màu vẽ đều phải còn trong phòng vẽ chứ.
"Chị dâu, nếu chị không tin, chúng tôi có thể đi xem một chút." Lâm Thành Công bất đắc dĩ nói.
Lưu Họagật đầu một cái, hai người cùng đi với nhau.
Màn đêm tựa như một bức tranh thủy mặc màu đen cực lớn, âm trầm mà phong phú.
Gió thổi xào xạc, sự an tĩnh của bóng đêm khiến bất cứ lúc nào đều có thể nghe được tiếng gió thổi lá cây lao xao.
Lâm Thành Công bắt lấy ống tay áo Lưu Họa Y, đôi mắt to nhanh như chớp lấm lét nhìn xung quanh bốn phía.
"Chị dâu, cô xem, nơi này âm u dọa người như vậy, lam sao lại xuất hiện người như chị nói?"
"Cậu phải tin tôi."
“Nhưng...”
"Bớt nói nhảm, đi cùng tôi đi. Nhân lúc anh cậu còn chưa trở về."
Hai người một trước một sau đến trước phòng vẽ.
Lưu Họa Y hất cằm lên, chép miệng: "Nhìn đi, chính là chỗ này."
Lâm Thành Công đẩy cửa ra, một luồng không khí ấm mốc cũ kỹ xông vào mũi, theo bản năng hắn bịt tay che kín lỗ mũi.
Bật đèn pin trong điện thoại di động lên, hai người cùng đi vào bên trong.
Trong phòng đồ đạc chất đống ngổn ngang, căn bản không thấy bản vẽ, khung tranh hay bút vẽ như Lưu Họa' nói, cũng không có thấy một bóng người.
Lâm Thành Công nhíu mày một cái, "Chị dâu, nơi này không có gì cả. Tôi đã nói với cô rồi, đây là một kho hàng bỏ hoang."
Lưu Họa” không dám tin, sáng hôm nay còn là phòng vẽ, làm sao có thể lập tức biến thành kho hàng. Hơn nữa còn chất đống nhiều đồ như vậy? .
"Không thể nào. Hôm nay tôi."
"Chị dâu. Chúng tôi nhanh đi về đi. Nơi này chính là khu vực cấm của biệt thự. Khu vực cấm
đó. Bình thường căn bản không ai đến đây cả."
"Nhân lúc chưa ai phát hiện chúng tôi nhanh đi về đi. Nếu như bị anh trai nhìn thấy coi như nguy rồi."
Lưu Họa Y trong lòng giật mình, chẳng lẽ mình xuất hiện ảo giác thật?
Cô hoang mang gật đầu một cái, Lâm Thành Công kéo cô xoay người đi ra.
"Đứng lại."
Hai người cả người chấn động, hai đôi mắt đối diện nhau, kinh hoàng thất sắc.
Lưu Họa, ngẩng đầu, ngoài cửa một bóng đen cao lớn đứng nghiêm nghị, trong bóng tối tỏ ra đáng sợ hơn nhiều lần.
Bóng đen đi tới, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
May phước, không phải ma.
Lưu Họai giương mắt, đập vào mắt là một đồng tử sâu không thấy đáy đang hầm hầm...
Lâm Thành Nhân cau mày, mặt đầy vẻ tức giận. "Hai người đến nơi này làm gì?"
"Em cùng chị dâu..." Nói được một nửa, Lưu Họalấy tay khẽ nhéo Lâm Thành Công.
"Đi dạo lung tung một chút thôi..." Lâm Thành Công lập tức sửa miệng, cười lúng túng.
"Đi dạo lung tung một chút?" Lâm Thành Nhân trợn mắt nhìn cô một cái, Lưu Họa Y cúi đầu.
"Lưu Họa Y, cô đúng thật không phải đèn cạn dầu nhỉ, lẳng lơ với đàn ông thì thôi ngay cả em trai tôi cũng không tha."
"Anh." Lâm Thành Công cao giọng, "Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Em cùng chị dâu thật sự đúng là đi dạo lung tung thôi."
"Hừ." Lâm Thành Nhân nghiêng đầu nhìn qua, trên mặt Lưu Họa Y hiện lên một tia giễu cợt, dù sao nghe hắn nói những lời này đã thành thói quen của cô.
Đơn giản chỉ là mấy từ ngữ kiểu... đồ đàn bà dâm đãng, tiện nhân,.. này nọ.
Lâm Thành Nhân thấy cô thờ ơ, quay đầu nhìn Lâm Thành Công nói: "Hai người đừng bịa chuyện qua mặt, nơi này là khu vực cấm của biệt thự, mau chóng trở về cho tôi.Vớn nhất xảy ra chuyện gì làm thế nào."
Lâm Thành Công gật đầu một cái, liền kéo Lưu Họa, đi ra ngoài.
Đi được một khoảng quãng, Lâm Thành Công nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao biết chúng tôi ở đâu nhỉ? Con đột nhiên xuất hiện. Hù chết người tôi."
Lưu Họa, nhún vai một cái, cô cũng rất muốn hỏi tại sao Lâm Thành Nhân sẽ xuất hiện ở nơi đó đúng lúc như vậy.
"Chị dâu, anh cả tôi có phải... không tốt với chị hay không?" Lâm Thành Công đột nhiên dừng bước hỏi.
Lưu Họa Y suy nghĩ một chút, không nói gì.
Cô không thể đứng trước mặt em trai hắn nói cho hắn biết, anh cả cậu đối xử không tốt với tôi. Suốt ngày lúc nào cũng nói tôi để tiện, nói tôi là đàn bà dâm đãng các thứ? .
Thấy cô không nói lời nào, Lâm Thành Công cười khổ một tiếng: "Xem ra anh cả đối xử với cô không tốt thật."
Hôn nhân của bọn họ bất quá là vì lợi ích lẫn nhau, Lâm Thành Nhân lại càng không thích cô, đối với cô không phải mắng chửi thì chính là châm chọc, làm sao có thể đối xử tốt với cô?
Lâm Thành Công ngạc nhiên, trong nháy mắt liền hiểu. Cũng như hắn sống trong một gia tộc khổng lồ như vậy từ nhỏ đến lớn, làm sao không biết hôn nhân lợi ích là gì.
"Nhưng nếu chị đã gả cho anh ấy thì chính là VỢ anh ấy rồi. Anh ấy không nên nói như thế với chị."
Vốn cho rằng hai người là yêu thật lòng sau đó mới kết hôn sống chung với nhau, anh trai đối xử tốt với cô, hắn cũng chỉ đành từ bỏ ý định theo đuổi cô. Nhưng nghe được anh trai làm nhục cô như vậy, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ham muốn phải bảo vệ cô.
Nếu bọn họ căn bản không yêu đối phương, vậy sao không để cho hắn yêu cô.
Lâm Thành Công trong lòng bỗng nhiên dâng trào lên một ý tưởng. Hắn còn đang tự khen ngợi chính mình thì liền lập tức gạt bỏ ý định ngay.
Không được. Người kia là anh trai mình.
"Tôi nghĩ hẳn cậu biết Tập đoàn kiến trúc An Gia, sau khi mẹ tôi qua đời, ba tôi liền cưới một người đàn bà khác. Hàng năm ba đều ở bên ngoài, căn bản không quan tâm chuyện trong nhà, hết thảy chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ kế làm
chủ. Sinh ra và lớn lên ở trong loại gia đình như chúng tôi, hôn nhân bất quá là lợi ích, lúc cần tiền, cần thế, cần lực liền có thể trực tiếp trao đổi lợi ích lẫn nhau."
"Cho nên, chuyện người này có yêu tôi hay không và tôi có yêu hắn hay không căn bản không quan trọng. Cậu cho là, tôi không muốn tìm một người cùng tôi yêu nhau và sống đến đầu bạc răng long sao? Nhưng mà, tôi không được lựa chọn..."
Lưu Họa Y ngẩng đầu lên, bầu trời tối om om, nhìn không thấy bờ bến.
Lâm Thành Công ngơ ngác nhìn cô, không nói ra được câu nào.
Bởi vì hắn biết, mỗi một câu Lưu Họa' nói ra đều không sai .
"Vậy tại sao...?".
"Bởi vì anh tôi. Từ nhỏ anh ấy đã nâng niu tôi lòng bàn tay, bên cạnh anh ấy, tôi chính là một công chúa nhỏ. Bất kể tôi lớn đến bao nhiêu, anh ấy vẫn cưng chìu tôi giống như khi còn bé. Ở trong lòng tôi, anh ấy chính là tín ngưỡng. Là người tôi sùng bái nhất, tôi vẫn cảm thấy trên thế giới này, anh ấy là lợi hại nhất."
"Nhưng mà... người luôn ở trong lòng tôi, anh trai tôi ấy, bây giờ anh ấy đang nằm trong bệnh viện, có thể vĩnh viễn cũng không tỉnh lại."
"Anh ấy...Thế nào?"
"Anh ấy thành người không có tri giác, bị mẹ kế tôi đưa sang Mỹ, bà ta uy hiếp tôi nếu như không lấy Lâm Thành Nhân, sẽ không chữa trị tới nơi tới chốn cho anh ấy. Cho nên tôi không có cách nào khác... Tôi chỉ có thể gả cho hắn."
Trong gió lạnh thấu xương, Lâm Thành Công nhìn trên mặt cô lộ ra vẻ tuyệt vọng, lòng thật giống như bị đâm từng nhát đến ứa máu.
Hắn đưa tay ra muốn ôm cô, nhưng chợt nhớ cô là chị dâu mình.
"Chị đừng... đau khổ như vậy." Hắn khàn giọng, không biết an ủi cô như thế nào.
Hắn thấy ngấn lệ trong mắt cô, cũng thấy cô gắng gượng nuốt nước mắt vào trong.
Tại sao phải cố gắng kiên cường chống đỡ? Tại sao không có ai có thể cho mình bả vai dựa vào?
Lưu Họa Y lắc đầu, "Tôi chỉ muốn tìm anh tôi, đưa anh ấy về nước."
"Anh ấy ở nơi nào?"
"Tôi không biết, mẹ kế chỉ nói là đem anh đưa đến một viện điều dưỡng cao cấp nào đó ở Mỹ. Bất quá tôi nghĩ, bà ta hẳn là không hảo tâm như vậy."
Cô tự giễu cợt cười to một tiếng.
"Mỹ à?" Lâm Thành Công chau mày, ngay sau đó hiện ra vẻ tươi cười, "Tôi ở Mỹ có rất nhiều bạn, có thể giúp chị tìm hiểu một chút."
Lưu Họa, mừng rỡ như điên, "Có thật không?"
Thấy bộ dáng này của cô, trong mắt Lâm Thành Công lóe lên vẻ kiên định, hai tay xuôi theo thân. người nắm chặt lại thành một quả đấm.
"Thật chứ sao không. Chị đưa hình ảnh cho tôi, tôi còn có thể biết được cụ thể anh ấy đang ở đâu trên đất Mỹ. Những viện điều dưỡng bên đó rất nhiều, chỉ cần có người biết tình hình đều có thể nói cho tôi biết."
Lưu Họa Y mắt sáng lên, "Được.Vậy tôi trở về sắp xếp lại thành một tài liệu hoàn chỉnh, sau đó cho cậu nhé."
Vừa nói cô hưng phấn chạy trở về phòng, bỏ lại Lâm Thành Công một mình đứng trong gió lạnh cười ngu.
Sau khi trở lại phòng, Lưu Họa, phát hiện Lâm Thành Nhân không có ở trong phòng của cô, nhất thời cô thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhìn thấy cặp mắt kia của hắn, ở dưới ánh mắt hắn cô sợ rằng ngay cả một lời nói dối cũng không nói ra nổi.
Việc xảy ra hôm nay hoàn toàn y hệt như phim điện ảnh, tràn đầy nghi vấn, tại sao phòng vẽ lại đột nhiên biến mất? Còn biến thành kho hàng bỏ hoang?
Lưu Họa Y cảm thấy mình giống như đang trôi trong một giấc mộng, hết thảy mọi thứ bất quá đều là chính cô tự biên tự diễn, có lẽ căn bản cũng không có cái gì "Người đàn ông ấm áp giống như mặt trời", không có người đàn ông giống như thiên thần, cũng không có cái gì phòng vẽ, ngay cả những bức tranh kia có lẽ đều là ảo giác của cô.
Cô lắc đầu một cái, mở máy vi tính ra, cả đêm chỉnh lý lại tất cả tài liệu liên quan tới Lưu Tử Đằng.
Có lẽ trời cao bị cô cảm động, cho nên phái người xuống cứu cô.
Lưu Họa Y suy nghĩ, lại cảm thấy mình quá ngu, loại chuyện này căn bản không thiết thực.
Thật vất vả mới chỉnh lý xong đống tài liệu, Lưu Họa Y kiểm tra hết một lần, chắc chắn không có sót bất kỳ tin tức nào sau đó mới bò lên giường.
Cơn buồn ngủ trùng trùng tấn công, trước khi Lưu Họa Y chìm vào giấc ngủ, cô quyết định ngày mai lại đến phòng vẽ một lần, phải tìm ra được kết quả...
Lúc Lưu Họa Y tỉnh lại đã là buổi chiều, cô đi xuống lầu trong nháy mắt, trong đầu đột nhiên thoáng hiện qua một tia linh quang, cô vội vàng xông ra, một mạch chạy đến nơi mà trong lòng cô luôn quyến luyến không quên..
Bây giờ lại không phải kho hàng nữa, lại biến thành phòng vẽ.
Lưu Họa Y trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông trong phòng vẽ, lúc này hắn đang nhắm mắt nghỉ một chút.
Cô sững sờ đi tới, nhẹ nhàng VỖ vai hắn một cái, đánh thức hắn dậy.
Người đàn ông mở mắt, mỉm cười nhìn cô, nụ cười vẫn rực rỡ như ánh mặt trời, cười tựa như thiên thần giáng hạ thế gian.
Lưu Họa Y dừng hồi lâu, suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói: "Anh biết không, tôi nói trong nhà này trong nhìn thấy một người có dáng vẻ giống hệt Lâm Thành Nhân, tôi nói về anh với bọn họ, nhưng bọn họ không tin tôi...Anh có thể đi cùng tôi hay không, tôi đưa anh đi gặp bọn họ nhé?".
Nhưng người đàn ông lắc đầu, sâu dưới đáy mắt là kháng cự bài xích.
Lưu Họa Y cắn môi dưới, có chút tức giận cau mày:"Tại sao anh không chịu theo tôi đi, cùng tôi đi ra ngoài gặp người khác? Anh có biết không? Tôi cũng sắp bị suy nhược thần kinh rồi, tôi vẫn cho rằng anh là Lâm Thành Công, nhưng anh lại không phải, vậy anh là ai? Anh đến tột cùng là ai? Tôi hỏi tất cả mọi người, bọn họ đều nói với tôi nơi này chỉ là một kho hàng bỏ hoang, căn bản không có phòng vẽ gì cả, nhưng rõ ràng là tôi có nhìn thấy phòng vẽ, thấy được anh cơ mà? Chẳng lẽ hết thảy các thứ này đều là tôi đang nằm mơ sao? Hay là tôi tự bịa ra, tự biên tự diễn?"
Lưu Họa Y càng nói càng khổ sở, cuối cùng cơ hồ là muốn khóc nghẹn, nhưng mà người đàn ông trước mặt cô vẫn chỉ lắc đầu, không nói lời nào.
Lưu Họa Y hoàn toàn nổi cáu: "Anh tới bây giờ
cũng không chịu nói một câu với tôi, anh thật sự không muốn nói à? Hay anh căn bản chính là một người cầm? Đã như vậy, tại sao ngày hôm đó anh muốn hôn tôi?"
Người đàn ông kinh ngạc, trong mắt vô cùng ưu thương, có chút khổ sở nhìn cô, biểu cảm trên mặt hắn làm cho Lưu Họa Y lập tức ngây dại... Thì ra hắn thật sự là người câm. .
Chẳng trách hắn không muốn đi ra ngoài. Chẳng trách hắn phải ẩn trốn. Cũng là bởi vì hắn là người cầm. Cho nên không muốn thấy bất kỳ ai, trong lòng đầy tự ti.
Nghĩ tới đây, Lưu Họa Y hết sức áy náy nhìn hắn, thấp giọng nói, "Xin lỗi, tôi thật không biết... Tôi mới vừa... tôi không nên nói chuyện lớn tiếng như vậy với anh... Thật xin lỗi..."
Lưu Họa” ngơ ngác nhìn hắn, hắn có gương mặt vô cùng đẹp trai, khiến cho cô thần hồn điện đảo, đột nhiên nghĩ đến... Người này sẽ không phải là Lâm Thành Nhân đấy chứ?.
Lưu Họai bị ý tưởng vừa đột nhiên manh nha trong đầu mình dọa cho sợ hết hồn, không nhịn được rùng mình một cái.
Chẳng qua là... Lâm Thành Nhân căn bản cũng không có tính tình ôn nhu như vậy, không thể nào nhìn cô bằng vẻ cưng chịu như vậy. Hắn đối với
cô ngoài độc mồm độc miệng thì chính là lạnh lùng.
Hơn nữa Lâm Thành Nhân mỗi ngày đều đi làm, cô mỗi ngày đều có nghe được tiếng còi xe hơi tích tích trở về.
Mà người đàn ông này mỗi ngày đều ở nhà, đều ở trong phòng vẽ, căn bản cũng không thể nào... .
Cái này... Lưu Họa, dùng sức lắc mạnh đầu.
Người đàn ông đứng trước mặt Lưu Họa Y cười khẽ một tiếng, hắn đi tới cầm tay cô, bàn tay ấm áp nhất thời bao trọn bàn tay nhỏ nhắn, đồng thời lòng bàn tay không tự chủ còn hơi rịn ra mồ hôi.
Trên khuôn mặt tựa như bạch ngọc của Lưu Họa đỏ ửng lên một cách khả nghi.
Hắn kéo tay cô ngồi vào trước giá vẽ, đặt cô ngồi trên ghế, cầm cọ lên đưa cho cô, đồng thời cũng nắm lấy tay cô.
Lưu Họa” ngẩn ra, người đàn ông từ phía sau bao bọc cô, trên giá là một hình vẽ gì đó mà giờ phút này cô không còn nhìn rõ nữa.
Mặt mày Lưu Họa: đỏ ửng kéo dài đến tận sau tai, cho tới bây giờ cô vẫn từng được người khác bao bọc như vậy.
Thì ra cảm giác này lại là như vậy... Ấm áp...
Lòng cô không cách nào bình tĩnh nổi, căn bản cô không biết hắn dẫn dắt cô vẽ cái gì.
Cho đến hắn buông tay cô ra.
Lưu Họa” đột nhiên ngẩn ra, chỉ thấy trên tranh vẽ hai người đang ngồi ở trước cửa sổ, nhưng người trong tranh chỉ có một bên sườn mặt, không phải chính diện.
Lưu Họacẩn thận nhìn đường bét trong tranh, càng phát giác người con gái trong tranh là mình.
Cô quay đầu lại, không dám tin chỉ chỉ vào mình.
Người đàn ông gật đầu mỉm cười.
Ngay sau đó, hắn cầm bút chì lên, viết xuống giấy vẽ:Tặng em, my angel. .
Đây là lần đầu tiên hắn nói với cô. Mặc dù chỉ là dùng bút.
Lưu Họa” trong lòng dâng lên từng cơn sóng rung động, trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Lưu Họa Y liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe nhỏ màu đen chậm rãi chạy vào, là Lâm Thành Nhân về...
Lưu Họa Y vẫy tay từ biệt hắn, đi ra hai bước bỗng nhiên quay đầu lại, trước hắn hắn kịp phản ứng, in một cái hôn lên gò má hắn. Sau đó mắc cỡ đỏ mặt chạy đi.
Người đàn ông ở sau lưng cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối, lộ ra một tia do dự khiến người ta khó hiểu.
Lúc Lưu Họa” trở lại biệt thự, Chú Hiểu đang đứng ở cửa, thấy cô chạy từ khu vực cấm trong biệt thự trở lại, sắc mặt hơi đổi một chút.
"Thiếu phu nhân đến khu vực cấm à?"
Lưu Họa” làm bộ như không hiểu, "Khu vực cấm nào?"
Chú Hiểu chỉ chỉ nơi cô vừa từ đó chạy trở về, "Hướng mà thiếu phu nhân mới vừa trở về chính là khu vực cấm của biệt thự."
Lưu Họa Y gật đầu một cái, cố làm ra vẻ giật mình: "Tôi không biết nơi đó là khu vực cấm."
"Thiếu phu nhân sau này đừng đi vào chỗ đó, nơi đó." Chú Hiểu vừa nói vừa nhìn cô một cái, "Có thứ không sạch sẽ. Là cả người trong biệt
thự cũng không địa phương có thể đi."
Lưu Họa Y trợn to cặp mắt, đồ không sạch sẽ?
Chú Hiểu, chú không biết là chú đang hù dọa tôi chứ ?.
Chẳng lẽ ông ấy nói đúng... Người đàn ông ngồi trong phòng vẽ đó...
"Ở bên trong từng xảy ra chuyện gì sao?” Lưu Họa Y dè đặt thử thăm dò.
"..." Chú Hiểu trong mắt xẹt qua một tia lưỡng lự, cuối cùng lắc đầu, thở dài nói: "Thiếu phu nhân đừng hỏi. Sự việc kia không thể nói được. Ở trong ngôi nhà này, bất kỳ ai cũng đều không được nhắc tới."
Lưu Họacái hiểu cái không, thẫn thờ gật đầu, trong lòng lại có một thứ cảm giác sợ hãi phút chốc dâng lên.
"Thiếu phu nhân nhớ kỹ nhé, sau này không nên đi lại trong khu vực cấm." Chú Hiểu nhắc nhở lần nữa.
Thấy thần sắc ông có vẻ nghiêm túc, Lưu Họa Y liền lập tức gật đầu.
Chú Hiểu chắp tay sau lưng đi về phía trước, dù hai bên tóc mai đã nhuốm bạc, không cho thấy điểm nào già nua, ông lại nói, "Thiếu phu nhân bây
giờ có bận chuyện gì không? Nếu như không bận rộn chuyện gì chi bằng trò chuyện với lão già này một chút nhé."
Lưu Họa Y gật đầu không suy nghĩ, Lâm Thành Công vẫn chưa trở về, cho nên có tài liệu chỉnh lý lại cũng không thể đưa cho hắn, dù sao một mình cô nhàn rỗi cũng vẫn là nhàn rỗi, không bằng đi nói chuyện với Chú Hiểu.
"Cậu hai từ hơn mười tuổi đã được thiếu gia đưa ra nước ngoài, mấy năm nay vẫn luôn sống và đi học bên đó. Lúc nhỏ hai người cũng rất thân với tôi, bây giờ khi bọn họ lớn lên, cũng hiểu chuyện hơn, chín chắn hơn, dần dần cũng không thân thiết với tôi nữa."
"Ba mẹ thiếu gia qua đời sớm, từ nhỏ đến lớn chỉ có ông nội bên cạnh. Cậu hai tuổi còn nhỏ, ông cụ tương đối dung túng, nhưng đối với đại thiếu gia thì nghiêm khắc hơn rất nhiều.".
"Tôi nhớ khi còn bé, đại thiếu gia thích nhất là tôi cũng cậu ấy chạy khắp nơi. Trước kia vui vẻ hay khổ sở gì cậu ấy cũng sẽ tìm tôi chia sẻ, có thể là từ sau khi phu nhân qua đời, tính tình thiếu gia mới thay đổi hoàn toàn như vậy.".
"Trở nên không thích vui cười, cũng không nói chuyện cùng bất kỳ ai. Tính tình càng ngày càng lạnh lùng ngoan độc, thủ đoạn trong công việc làm
ăn cũng ngày càng trở nên tàn nhẫn."
Lưu Họa Y lặng thinh nghe Chú Hiểu nói một tràng, tự đáy lòng nổi lên sự đồng tình đối với Lâm Thành Nhân nhiều hơn một chút.
Có lẽ là bởi vì bọn họ đồng bệnh tương lân chăng. Đều là mất mẹ từ lúc còn nhỏ.
"Mẹ hắn bị bệnh qua đời sao?"
Chú Hiểu lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn cô lóe lên một tia thương tiếc, "Không phải. Phu nhân tự sát."
"..." Lưu Họa Y ngẩn ra, cắn chặt môi dưới, không dám hỏi lại.
"Thiếu gia chính mắt nhìn thấy mẹ chết bên cạnh cậu ấy. Cậu ấy còn nhỏ tuổi như vậy, lại bị giam trong căn phòng tối om, mình cậu ấy ở cùng với di thể phu nhân suốt ba ngày liền." Chú Hiểu trong mắt lóe lên một tia bị thương, "Thiếu phu nhân có biết không, ròng rã ba ngày liền không có bất kỳ người nào phát hiện, bởi vì thiếu gia ở trong phòng không khóc không phá, cho đến khi mùi tử khí trong phòng tỏa ra bên ngoài, người làm mở cửa ra mới phát hiện..."
Chú Hiểu nghẹn ngào một chút, tựa hồ hồi tưởng lại chuyện đau lòng, buồn bã ôm đầu.
"Thiếu gia ngủ bên cạnh thi thể phu nhân, lúc ông cụ tới đón cậu ấy đi, cậu ấy còn cười nói, mẹ
ngủ rất ngon, không nên ồn ào làm bà tỉnh giấc."
"Khoảnh khắc đó, không chỉ bọn người làm, ngay cả lão gia cũng không nhịn được mà chảy nước mắt. Thiếu phu nhân, cô có hiểu cảm giác đó không? Cậu ấy ở trong phòng cùng một người chết suốt ba ngày. Cảm giác chết chóc và sợ hãi lan tỏa ròng rã nhiều ngày. Cậu ấy còn nhỏ như vậy, không biết làm sao cầm cự được."
Lưu Họa' yên lặng mặc nước mắt chảy xuống.
Thì ra trong lòng Lâm Thành Nhân lại có nhiều nỗi khổ thầm kín như vậy.
Lưu Họa, cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, khiến cho cô không thể thở nổi.
"Vậy hắn vẫn luôn kiềm chế trong lòng như vậy? Cho tới bây giờ không nói với bất kỳ ai sao?"
Chú Hiểu thấy cô rơi lệ vì Lâm Thành Nhân, trong lòng thở dài.
"Không có. Thiếu gia sẽ không dễ dàng mang nỗi đau đớn trong lòng bày tỏ ra với ai, càng không bao giờ muốn nói cho người khác biết."
"Vậy... Chú Hiểu, tại sao chú lại muốn nói cho tôi nghe những việc này?" Lưu Họa, không hiểu.
"Bởi vì Thiếu phu nhân là người có thể khiến cho thiếu gia mở rộng cửa lòng."
"Bản chất thiếu gia vẫn là hiền lành, là dịu dàng, như cậu ấy hồi nhỏ.".
"Thật sao?Tôi chưa từng thấy hắn cũng có lúc dịu dàng bao giờ."
Lưu Họa Y không hiểu, Chú Hiểu không trả lời, nhưng chỉ cười nói: "Tôi chỉ muốn nói với Thiếu phu nhân rằng, thiếu gia cũng không chỉ là có dáng vẻ mà cô thường thấy kia. Cậu ấy cũng có một mặt dịu dàng, nếu có thể chú ý cậu ấy nhiều một chút, cô sẽ phát hiện thiếu gia không giống như cô tưởng tượng."
Nói đến đây, Chú Hiểu xoay người, nhìn ra ngoài cổng, một chiếc xe đang dần dần tiến vào, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.
"Thiếu gia về rồi, Thiếu phu nhân cũng trở về phòng đi."
Lưu Họai gật đầu một cái, lòng đầy nghi hoặc.
Chú Hiểu bỗng nhiên gọi cô lại, trừng mắt với cô,"Thiếu phu nhân phải giữ bí mật, đây chính là bí mật giữa cô và lão già tôi đấy."
Lưu Họabật cười, gật đầu một cái, giơ tay làm một động tác biểu tượng OK.
Lâm Thành Công cùng Lâm Thành Nhân cùng
nhau trở về, khi Lâm Thành Nhân lên lầu thay quần áo, Lâm Thành Công phóng đến trước mặt cô, đè thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi? Đã chuẩn bị xong chưa?"
Cô gật đầu một cái, "Đều đã chuẩn bị xong. Chờ lát nữa tôi lấy đưa cho cậu."
Lâm Thành Công gật đầu cười tủm tỉm," Bên kia tôi đã liên lạc với mấy người bạn xong rồi, bọn họ nói chỉ cần tư liệu chuyển qua, là có thể bắt đầu ngay lập tức."
"Cậu không phải là tìm thám tử tư chứ ?" Lưu Họar nhíu mày.
Lâm Thành Công trừng mắt nhìn cô, "Nói cái gì vậy. Thám tử tư bên đó sao lợi hại bằng bạn tôi."
Lưu Họa Y nhếch môi cười.
" Làm xong chuyện này có phải chị nên tưởng thưởng tôi một chút không?" Lâm Thành Công nháy nháy mắt, mặt đầy ý cười.
"Tôi mời cậu ăn cơm."
"Không thèm. Bốn thiếu gia có sơn trận hải vị gì chưa từng thưởng thức đầu?. Không được không được. Đổi cái khác đi."
"Tôi tự mình xuống bếp thì sao. Cậu có chắc chắn cậu muốn cự tuyệt?"
"A. Không không không. Cái này, cái này quá
được luôn. Có thể ăn một bữa cơm mỹ nhân tự tay nấu, nói đơn giản là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu."
Lưu Họa Y ha ha cười to. Cái thằng nhóc này lại dùng thành ngữ lung tung rồi.