Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 66: Sự Dịu Dàng Bất Ngờ




Bữa tối đã được dọn lên bàn sẵn sàng, đám người giúp việc từ trên lầu nhanh chóng đi xuống, sợ hãi nhìn Tiêu Nhất Hàn, âm thanh có chút run rẩy.

" Thiếu gia, Doãn tiểu thư khóa cửa rồi"

Nghe xong hắn lập tức đứng bật dậy, nộ khí càng thêm dâng trào.

Nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước mặt mình, hắn cố gắng đè nén cơn tức giận, đưa tay lên gõ vài cái.

" Tự giác mở hay để tôi phá cửa xông vào"

Doãn Lạc Lạc ngồi yên trên giường bất ngờ nghe âm thanh bên ngoài truyền tới, đột nhiên lười biếng không muốn mở miệng, cũng không muốn quan tâm đến người đàn ông bên ngoài đang mất hết sự nhẫn nhịn chịu đựng.

" Phá cửa đi" Tiêu Nhất Hàn phất tay đứng lùi lại phía sau vài bước, đám người vệ sĩ đã bắt đầu xông lên, dùng hết sức đạp mạnh lên cánh cửa, phút chốc nó đã bị bật mạnh ra với một sức lực kinh thiên động địa, Doãn Lạc Lạc chuyển ánh mắt bình tĩnh dán lên người Tiêu Nhất Hàn, nhất thời buông một câu hờ hững.

" Chừng nào anh mới chịu thả tôi đi"

" Xuống dưới ăn tối, tôi cho em năm phút chuẩn bị" nói xong cũng không đợi cô phản kháng, lập tức xoay người bước xuống dưới, đám người kia cũng xong việc bắt đầu trở lại vị trí cũ.

Doãn Lạc Lạc không cam tâm bị hắn khống chế, càng không muốn ở cùng hắn vào lúc này, không biết bây giờ Âu Thành Phong như thế nào, chắc hắn đang rất lo lắng đi tìm cô, mà Doãn Lạc Lạc lại có thể an tâm ngồi ở đây ăn uống vui vẻ cùng với Tiêu Nhất Hàn sao!!!?

Tiêu Nhất Hàn mất kiên nhẫn dơ tay lên nhìn đồng hồ, khuôn mặt hoàn mỹ giờ phút này đã xuất hiện vài vạch đen, mất kiên nhẫn nhìn về phía phòng cô.

" Lôi cô ấy xuống đây" hai vệ sĩ đứng cạnh đó nghe thấy hắn ra lệnh, cũng không chần chừ liền bước thẳng lên phòng Doãn Lạc Lạc, sử dụng vũ lực kéo mạnh cánh tay cô lôi xuống dưới chỗ hắn.

" Thả ra, không được đụng vào tôi"

" Hay em muốn tôi đụng vào em, Doãn Lạc Lạc, đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi" nhìn thân hình cao lớn của hắn đang hiển nhiên ngồi trên ghế, toàn thân mặc một bộ đồ giản dị ở nhà, nút áo sơ mi bên trên hơi mở rộng để lộ ra vòm ngực săn chắc cùng nước da màu đồng tuyệt đẹp khiến người nhìn không khỏi hưng phấn.

Doãn Lạc Lạc đứng im chỗ cũ, nửa bước cũng không hề di chuyển, không khí càng lúc càng căng thẳng, ngược lại người đàn ông kia lại rất biết cách chịu đựng, cô im lặng, hắn cũng không nói thêm tiếng nào, cho đến lúc Doãn Lạc Lạc thở dài, xoay người định bỏ về phòng Tiêu Nhất Hàn mới cử động thân thể đứng dậy kéo người cô ấn mạnh xuống ghế.

" Mau ăn"

" Tôi không ăn thì anh định làm gì?"

Thoáng chốc trầm lặng, đáy lòng bỗng dưng lan tràn cảm giác mất mát, Tiêu Nhất Hàn nhìn cô chằm chằm, cái nhìn khiến cô thấy không thoái mái, lập tức xoay sang chỗ khác, tránh ánh mắt của hắn.

" Đừng để tôi lập lại một lần nữa" đột nhiên sắc mặt hắn u ám đến đáng sợ, thanh âm cũng bén nhọn vài phần, dọa cô sợ đến mức không dám phản kháng, không phải cô không để ý đến hành động vừa rồi của hắn, chính là cô muốn nhìn xem hắn sẽ nhẫn nhịn được bao lâu, không ngờ gậy ông đập lưng ông, xém chút nữa đã hù chết cô rồi.

Doãn Lạc Lạc bắt đầu động chén đũa, gắp đồ ăn bỏ vào miệng mình, mùi vị cũng không tệ nhưng khi cô ăn vào liền có cảm giác chán nản, nhất là bầu không khí áp lực hiện tại.

Ăn xong cô nhanh chóng đứng dậy bước về phòng mình, nhưng chân chưa kịp di chuyển đã bị hắn ngăn lại.

" Tại sao không ăn hết" nhìn chén cơm của cô ăn chưa được phân nửa, đôi mắt lập tức hiện lên ý nhìn cảnh cáo, cô như vậy là muốn tuyệt thực với hắn.

" Anh quan tâm đến tôi à" Doãn Lạc Lạc nhếch miệng châm chọc, tại sao cô làm gì hay vấn đề ăn uống hắn cũng phải quản vậy, không lẽ hắn đã quên rồi sao, lúc trước hắn chán ghét đến nỗi không muốn cùng cô dùng xong một bữa cơm, hiện tại là đang ép buộc cô ngồi ăn cơm cùng hắn sao, muốn ăn nữa cũng không thể nuốt trôi xuống.

" Mang tô cháo hầm táo đỏ đến đây" Tiêu Nhất Hàn kéo cô đẩy té ngồi xuống ghế, bà giúp việc nhanh chân chạy đến đặt tô cháo nóng hổi trước mặt bọn họ, Doãn Lạc Lạc không muốn ăn, hắn ép cô được sao.

" Mau ăn"

" Tôi không ăn" dứt khoác từ chối, nhìn tô cháo đang đưa đến trước mặt mình, cô tức giận hất đổ xuống nền nhà, âm thanh thâm thúy vang vọng trong không gian yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở hỗn loạn của đám người giúp việc đứng cạnh đó.

" Mang tô khác ra đây" Tiêu Nhất Hàn ngược lại không tức giận, lời nói đè nén sự mất mát, đám người kia cũng không dám chậm trễ liền bưng tô cháo khác đặt trên bàn.

Doãn Lạc Lạc vẫn như cũ hất đổ xuống dưới nền nhà, đừng tưởng lần này hắn có thể ép buộc được cô như trước kia, hắn làm vậy là có ý gì? Cô sớm đã không muốn dính líu tới con người độc tài tàn nhẫn như hắn, lúc trước là do cô ngu ngốc yêu hắn bất chấp tất cả, nhưng mà bây giờ, hắn càng làm vậy chỉ càng khiến cô thêm chán ghét.

" Thiếu gia, Doãn tiểu thư... Không muốn ăn, vậy.."

" Cô ấy muốn hất đổ bao nhiêu thì cứ để cho cô ấy làm, chừng nào chịu ăn thì thôi"

" Vâng" bà ta vội vàng cúi đầu lùi về phía bếp, tiếp tục múc thêm một tô cháo khác ra.

Lần này Doãn Lạc Lạc thực sự nhịn hết nổi rồi, cô nhanh chóng đứng bật dậy bước ngang qua người hắn tiến thẳng về hướng cầu thang.

" Doãn Lạc Lạc, em thật sự muốn chống đối đến cùng với tôi"

" Đúng vậy, chừng nào anh thả tôi ra thì thôi" hai người đứng đối diện, chăm chú nhìn đối phương, trong lòng sớm đã không yếu đuối nhu nhược như lúc trước, chỉ trách số phận đã đi đến bước đường cùng.

Tiêu Nhất Hàn không nói thêm câu nào, lướt nhẹ qua người cô, hương trà trên người hắn vẫn đặc biệt như lúc trước, mang theo hương thơm thoang thoảng vốn không thể lưu lạc, mà nay lại một lần hít phải khiến cảm giác ngày trước lại đột nhiên ùa về.

Suy cho cùng giữa bọn họ cũng chẳng có quá nhiều chuyện để nói, sau lần gặp mặt lại cô cũng chẳng hiểu con người hắn rốt cục bị làm sao, là vì cô đã thay đổi đến chóng mặt, hay vì nguyên nhân nào khác, sao cô có thể có cảm giác nhìn nhận được sự dịu dàng lúc này của Tiêu Nhất Hàn chứ, cô thật đúng là hết thuốc chữa, sao có thể mơ mộng hão huyền tự tưởng tượng ra những lý do ngốc nghếch đến thế.

Sáng sớm hôm sau, Doãn Lạc Lạc bước xuống lầu nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu, có lẽ hắn đã đi ra bên ngoài, dù sao cũng không liên quan đến cô.

Thả người ngồi xuống ghế sofa, Doãn Lạc Lạc tiện tay cầm một cuốn tạp chí lên xem, đập vào mắt cô chính là tin tức đã trôi qua từ rất lâu, nhìn thời gian địa điểm được viết trên cuốn tạp chí là ngày tháng cách đây ba năm về trước, Tiêu Nhất Hàn đã không tới lễ cưới, bỏ mặc cô dâu Uyển Hạ Nhi một mình ở lễ đường, đến nay không biết tung tích cô ta ở đâu.

Rốt cục chuyện này là sao? Chẳng phải Uyển Hạ Nhi chính là người con gái khiến hắn si mê điên cuồng bảo vệ che chở hay sao, vì cô ấy hắn không tiếc sự tàn nhẫn hành hạ lên người cô, vì sao có thể xảy ra chuyện này được.

" Doãn tiểu thư đang xem tạp chí sao, chúng tôi đang định dọn dẹp đống giấy báo cũ này bỏ đi, không biết cô có còn muốn giữ lại" cô gái giúp việc không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, sắc mặt cô lúng túng khẽ lắc đầu mỉm cười.

" Không cần đâu, tôi xem xong rồi" cô đặt cuốn tạp chí về chỗ cũ, nhanh chân xoay người về phòng ngủ, những tin tức kèm theo hình ảnh bên trong vẫn khiến cô nghi ngờ, bọn họ yêu nhau thắm thiết như vậy, dù Uyển Hạ Nhi có làm sai chuyện gì hắn cũng sẽ bênh vực cho cô ta, chẳng phải cùng lúc đó Tiêu Nhất Hàn đã thành công đuổi cô rời khỏi đó, vì sao đạt được mục đích ban đầu hắn lại không tiếp tục kết hôn cùng Uyển Hạ Nhi, những dòng chữ viết trên đó không ngừng chuyển động trong bộ não nhỏ bé của Doãn Lạc Lạc, cô thẫn thờ ngồi trước cửa sổ, mù mịt nhìn ra phía bên ngoài, mặt trời đang bắt đầu lên cao, những tia sáng chói rọi đang chiếu xuống mặt biển, tâm tình cô hơi phiền não, liền ngơ ngẩn ngồi lặng im.

" Đang suy nghĩ cái gì?" bị giật mình bởi câu nói đằng sau lưng mình, kinh ngạc xoay người lại nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị thân hình của Tiêu Nhất Hàn chặn lại, hai cánh tay cường tráng đặt trên ghế, thành công khống chế cô ở chính giữa ngực hắn, khuôn mặt hắn hơi cúi sát xuống, cô có thể thấy rõ nét mặt không tì vết của hắn chăm chú nhìn mình, cô mất tự nhiên hơi nghiêng mặt qua một bên, tránh sự đụng chạm không thích đáng.

Bờ môi nóng rực khẽ di chuyển đến gò má của cô, bắt đầu nhẹ nhàng cắn mút, cô cả kinh giật mình né ra một bên, hắn bá đạo đem thân thể cô dán sát vào người hắn, cả hai thân thể gắt gao siết chặt lại không lộ ra một kẽ hở, nhịp tim đang đập mãnh liệt có thể khiến cô lắng nghe rõ ràng, hắn sao lại có phản ứng khác thường đến vậy, cô khó hiểu nhìn hắn, vừa vặn đôi mắt hai người nhìn nhau, cô giật mình mau chóng chuyển ánh mắt ra ngoài phía cửa sổ.

" Doãn Lạc Lạc" âm thanh nhỏ nhẹ bật ra khỏi khóe môi Tiêu Nhất Hàn, thoáng chốc khiến cô lặng người quan sát, hôm nay hắn bị làm sao vậy, cứ liên tục đối xử dịu dàng với cô, khiến bản thân thật khó để tiếp nhận nổi sự dịu dàng phi lý này của hắn.

" Bắt đầu lại một lần nữa được không?"

" Anh, nói gì vậy, đừng tự quyết định theo ý mình nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi, không thể thả tôi ra được sao?" Doãn Lạc Lạc muốn bật cười thành tiếng, hắn nghĩ cô ngu ngốc như trước kia, có thể tùy ý để hắn khinh thường sai bảo sao, cô đã không còn là Doãn Lạc Lạc ngây thơ hồn nhiên ngày đó, vì hắn đã tổn thương cô sâu đậm, nên những lời nói của Tiêu Nhất Hàn bây giờ với cô mà nói, đã chẳng còn xứng đáng để cô bận tâm!!!?

" Muốn rời khỏi tôi thì bỏ đi" hắn buông cô ra, thất thần xoay người rời khỏi phòng, cô không nhìn lầm chứ, bóng lưng ấy có thể cô đơn được ư.

Hai ngày sau trôi qua, tại một căn nhà hoang rách nát, chỉ có một vài tia sáng yếu ớt chiếu vào, trên bờ vai run rẩy yếu ớt có một đôi mắt đầy sát khí đang trừng về phía trước, đám người đàn ông ghê tởm trước mặt khẽ nhe hàm răng vàng khè kinh tởm ra nhìn người phụ nữ trước mặt.

" Chậc chậc, lại không ngờ tìm được một em thân hình quyến rũ xinh đẹp như thế này, đêm nay bọn anh sẽ cho em hưởng thụ một đêm kích tình khó quên nha, ha ha ha" những điệu cười man rợ xen chút giễu cợt không ngừng vang lên, ánh mắt háu sắc của bọn chúng nhìn Uyển Hạ Nhi thèm thuồng đến mức thần trí điên đảo, bọn chúng chính là đám ăn mày lang thang ở khắp nơi, mà Uyển Hạ Nhi cũng thê thảm đến mức không có nơi để về, gia đình tan nát, tài sản trong một ngày liền bị dán tội danh làm ăn phi pháp bị cảnh sát bắt giam, đám người máu mặt cho cô vay tiền đã tìm tới nơi, hiện tại cô thê thảm đến mức không có nơi để về, trong lòng lúc này chỉ có căm hận cùng bất lực, cô ta hận Doãn Lạc Lạc, vì cô đã khiến Uyển Hạ Nhi này mất hết tất cả, kể cả Tiêu Nhất Hàn cũng không còn yêu thương che chở cho cô ta nữa, phải nói xem cô ta nên giết chết Doãn Lạc Lạc, băm thành trăm mảnh, hay đem cô giao cho những tên đàn ông khốn khiếp trước mặt mình.

Đám người kinh tởm trước mặt như dã thú điên cuồng nhào tới xé nát bộ đồ trên người Uyển Hạ Nhi, thô lỗ vạch hai chân cô ta ra, mạnh bạo xỏ xuyên vào bên trong.

" Buông tôi ra, khốn khiếp, mau cút ra" Uyển Hạ Nhi sợ hãi giãy dụa kịch liệt, trên khuôn mặt đã ướt đẫm toàn bộ nước mắt, mái tóc xơ xác dính bết vào nhau, đám người trước mặt khoảng sáu bảy tên, tất cả đều dơ bẩn hôi hám, cô ta không cam tâm, vì sao những gì tốt đẹp đều thuộc về Doãn Lạc Lạc hết, ông trời thật bất công, mọi người trên thế giới thật bất công, mối thù này Uyển Hạ Nhi thề nhất định sẽ trả lại đầy đủ trên người Doãn Lạc Lạc, những gì cô ta đã không có được, Doãn Lạc Lạc cũng đừng mơ sẽ có được một ngày sống vui vẻ.

Sự nhục nhã ghê tởm này nhất định sẽ có một ngày cô ta tìm Doãn Lạc Lạc  tính sổ, nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng đến thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.