Âu Thành Phong hai tay đút túi quần đứng im lặng bên trong phòng họp, lát sau đã có thư ký nhẹ nhàng kéo cánh cửa ra, mở miệng lên tiếng.
" Âu tổng, toàn bộ thông tin đã được xắp xếp ổn thỏa, sẽ không có người khác điều tra ra được"
" Tốt lắm, mọi thông tin có liên quan đến Doãn Lạc Lạc phải phong tỏa cẩn thận, Tiêu Nhất Hàn không phải dạng người tầm thường đâu, nhất định hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, phải thật cẩn thận" lời nói âm trầm cứng rắn, đó là điều hắn đã làm từ rất lâu, hầu như mọi thứ liên quan đến Doãn Lạc Lạc đều bị Tiêu Nhất Hàn điều tra, nếu lần này không may bị phát hiện, Âu Thành Phong cũng sẽ không nghĩ đến mọi chuyện có thể dễ dàng giải quyết, Doãn Lạc Lạc, vợ sắp cưới của hắn, nếu Tiêu Nhất Hàn có ý đối đầu như vậy, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Điện thoại trên tay vừa được kết nối, Tiêu Nhất Hàn thản nhiên mở miệng, ngữ điệu có vài phần sắc bén.
" Đông Lăng Vũ, đã tra ra được chưa?"
Bên kia lập tức thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng, âm thanh mệt mỏi dường như rất miễn cưỡng.
" Nhất Hàn, tôi thật sự chẳng hiểu cậu đang nghĩ gì trong đầu, cơ hội tốt nằm ngay trước mắt nhưng lại không biết nắm giữ, hiện tại thì tốt rồi, một chút tin tức liên quan đến cô ấy tôi còn không điều tra ra được, cậu nghĩ có khả năng sao"
" Tôi cho cậu một ngày hôm nay, nhanh chóng điều tra nguồn dữ liệu mà cậu đề cập tới đi, tôi không thích kiên nhẫn"
" Được rồi, xem như tôi giúp cậu lần này" nói xong liền đem điện thoại ném qua một bên, Đông Lăng Vũ kéo ghế ngồi ngả ra phía sau, bàn tay ôm máy tính đặt lên đùi mau chóng mở ra, hiện tại một tin tức cũng không tra ra, làm sao có thể biết cô ấy đang ở đâu kia chứ, Tiêu Nhất Hàn thật biết cách làm khó anh.
Ngày hôm sau, Doãn Lạc Lạc mơ màng ngồi trên chiếc xe đưa đến lễ đường, hầu như mọi người đã tới rất sớm, còn có cả Âu Thành Phong đang đứng bên trong đợi cô, Doãn Lạc Lạc thở dài, cố gắng mỉm cười thật tươi, cô biết cuối cùng ngày này cũng tới, đây là sự lựa chọn mà cô đã quyết định.
Hôm nay Âu Thành Phong mặc trên người bộ âu phục màu đen đẹp mắt được may cắt tỉ mỉ, trên khuôn mặt hắn ngập tràn hạnh phúc khi nhìn thấy cô, Doãn Lạc Lạc nhìn mọi người đang mang tâm trạng phấn khởi ngồi bên dưới, lòng bàn tay có chút khẩn trương không được tự nhiên.
Cô nhẹ nhàng bước lên bậc thang bằng thủy tinh trong suốt, khóe môi hơi nhếch lên có ý cười nhìn Âu Thành Phong, sau đó đứng bên cạnh hắn để mặc cho Âu Thành Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, người đàn ông trước mặt đối với cô hết sức yêu thương, một người hoàn hảo như vậy có gì không tốt chứ, có thể sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc sau này.
Cha xứ bắt đầu mở miệng lên tiếng, âm thanh ngay tức khắc liền bị tiếng động mạnh mẽ bên ngoài truyền tới, mọi người phía bên dưới giật mình theo phản ứng đưa ánh mắt nhìn sang hướng chính giữa cục diện, một người đàn ông anh tuấn khí chất cuồng nộ đang từ từ tiến vào, trên khuôn mặt lãnh khốc kiêu ngạo đẹp đẽ như thần thoại hy lạp phút chốc tối sầm lại, nhanh như chớp đã xuất hiện trước mặt Doãn Lạc Lạc với những ánh mắt kinh ngạc xen lẫn bất ngờ, chuyện gì đang xảy ra thế này!!!?
" Tiêu Nhất Hàn" âm thanh mơ hồ từ trong miệng cô bật ra, Âu Thành Phong đứng bên cạnh hiển nhiên hiểu được cái tên trong miệng cô vừa thốt ra là ai, bàn tay vô thức siết chặt lại thành nắm đấm.
" Doãn Lạc Lạc, ngoại trừ tôi em không thể cưới một ai khác được" liền dùng sức kéo tay cô xuống bên dưới, Âu Thành Phong cũng không chịu buông tay, nhanh chóng kéo giật ngược cánh tay cô trở lại phía mình, lạnh giọng quát.
" Buông cô ấy ra"
Tiêu Nhất Hàn nhìn cánh tay cô đang bị tên đàn ông kia giữ chặt, khóe môi liền cong lên, nhưng ánh mắt đã tối sầm lại, mọi người bên dưới vẫn chưa hết kinh ngạc chăm chú nhìn ba người họ đang tranh dành một cô gái.
" Tôi không thích làm lớn chuyện ở chỗ này, nhưng mà nếu là Doãn Lạc Lạc, tôi có thể thử" dứt lời, phía bên ngoài đã có rất nhiều vệ sĩ tiến vào bên trong, đây cũng là quá phô trương đi, rốt cục hắn muốn làm cái gì vậy.
" Anh làm gì vậy, tôi với anh đã không còn liên hệ gì với nhau, đừng khiến tôi phải căm hận anh thêm" Doãn Lạc Lạc giật cánh tay mình ra khỏi tay hắn, ngược lại Tiêu Nhất Hàn càng thêm dùng sức, khóe môi không tự chủ được liền nâng lên thành nụ cười tự tin.
" Chúng ta về thôi, bà xã"
" Anh đang nói cái gì vậy, mau buông tay tôi ra" Doãn Lạc Lạc giật mình trừng mắt liếc nhìn hắn, bà xã cái gì chứ, nực cười, ba năm trước chính cô đã ký vào đó, hắn còn thản nhiên dùng những từ ngữ khó nghe để ép buộc cô, bây giờ đứng ở đây dùng những từ ngữ kỳ lạ như vậy là có ý gì.
" Đi" Tiêu Nhất Hàn buông giọng, đám người áo đen lập tức kéo người Âu Thành Phong ra, dễ dàng giúp hắn rời đi.
" Lạc Lạc, mau thả cô ấy ra" chết tiệt, cứ nghĩ Tiêu Nhất Hàn sẽ không thể điều tra được, nên hắn cũng đã quá sơ ý không mang theo người, hiện tại có thể dễ dàng bị Tiêu Nhất Hàn khống chế, đáng lý ra ngay từ đầu Âu Thành Phong nên chú ý hơn mới phải.
" Âu Thành Phong, em không muốn đi với hắn, Tiêu Nhất Hàn, anh mau buông tôi ra, buông ra" cô tức giận hét lớn, nước mắt nhanh chóng chảy ròng ròng trên khuôn mặt đã được trang điểm tỉ mỉ, giờ phút này cô như con búp bê bất lực để mặc hắn lôi kéo, trời bên ngoài bỗng nhiên mây đen kéo đến, sau đó từng hạt mưa nhỏ lất phất rơi trên đỉnh đầu, hòa quyện vào nước mắt nóng hổi trên mặt cô, Doãn Lạc Lạc cô biết, sau khi gặp lại hắn, cô sẽ chẳng thể có đường lui, vì sao bây giờ giữa bọn họ đã chẳng còn lại gì nhưng vẫn khiến số phận bị trói buộc với hắn, vì sao???
Mạnh mẽ ném cô vào trong xe, cơn tức giận vẫn chưa hạ xuống liền bị nước mắt của Doãn Lạc Lạc làm cho đáng sợ hơn, nếu Đông Lăng Vũ đưa tin tức trễ hơn cho hắn, có phải bây giờ cô đã là vợ của tên đàn ông kia.
" Mau thả tôi ra, tôi cầu xin anh"
Nghe âm thanh tuyệt vọng của cô dường như rất giống một nhát dao trí mạng đang đâm thẳng vào lồng ngực hắn, vì người đàn ông kia khiến cô khóc lóc như thế này, khiến cô tuyệt vọng chống đối với hắn như thế này sao!!!?
" Em nên nhớ cả đời này em sẽ không thể thoát khỏi tôi"
" Không thể nào, anh đừng có quá đáng như vậy, đơn ly hôn tôi cũng đã ký, giữa chúng ta bây giờ đã không còn quan hệ, anh không thể cưỡng ép tôi làm theo ý của bản thân mình như vậy"
Tiêu Nhất Hàn giật mình bởi câu nói kia của cô, nhất thời trong lòng trầm xuống, đôi mắt híp lại nhìn cô đang ngồi bên cạnh, nhanh đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe lao vút trong màn mưa, vận tốc xé gió kinh khủng khiến sắc mặt cô lập tức tái nhợt, cái này không phải muốn chết chứ.
" Con mắt nào của em đã nhìn thấy tôi ký vào giấy ly hôn"
" Anh nói cái gì?" cô theo bản năng mở to đôi mắt nhìn hắn, đúng là cô chưa nhìn thấy chữ ký của hắn, nhưng mà theo tính cách của hắn vào lúc đó lại rất thương yêu Uyển Hạ Nhi, nhất định sẽ ký, hắn là đang muốn tranh chấp với cô vì lý do gì chứ.
" Nếu tôi chưa ký thì theo pháp luật em vẫn là vợ chính thức của tôi, cũng đừng nghĩ đến vấn đề sẽ cưới được người khác"
" Không thể nào"
" Tại sao lại không thể" Tiêu Nhất Hàn nhếch khóe miệng cười, thanh âm khiêu khích khiến cô khó chịu không nói thành lời, nhìn cô như vậy khiến tâm hắn như bị ai chém thành từng mảnh, đau đớn cực kỳ, chẳng lẽ cô đã thay đổi, không còn yêu hắn như lúc trước, không thể nào, Doãn Lạc Lạc dù chết cũng phải ở bên cạnh hắn, hắn không cho phép cô yêu người nào khác ngoại trừ hắn, nếu không cũng đừng mơ tới.
Không khí phút chốc im lặng đến mức đáng sợ, Doãn Lạc Lạc trên người vẫn mặc bộ váy cưới màu trắng thuần khiết, hai bàn tay đặt trên vạt váy bỗng dưng siết chặt lại, số phận của cô, không thể ở cùng với người đàn ông này, cô vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho những gì Tiêu Nhất Hàn đã đối xử với mình.
Chiếc xe chạy thật lâu nhưng vẫn chưa có điểm dừng thật khiến cô hoài nghi quay sang nhìn hắn mở miệng, giọng nói bình tĩnh không chút biến đổi.
" Anh muốn đưa tôi đi đâu"
" Đi hưởng tuần trăng mật" lời nói không chút kiêng kị bật ra khỏi miệng hắn, Tiêu Nhất Hàn bẻ tay lái rẽ vào ngã tư đường, chiếc xe lăn bánh vào đường quốc lộ, phút chốc hai bên đường đã được mở rộng phạm vi, Doãn Lạc Lạc kinh ngạc mở mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, bãi biển trong xanh đập vào mắt cô, từng ngọn sóng nhấp nhô mạnh mẽ đập lên vách đá sau đó từ từ rút nước xuống, âm thanh rì rào của nước biển xen lẫn tiếng gió đang gào thét trong không trung liền khiến người nghe có tâm trạng phấn khởi, nhưng đối với cô, sớm đã chẳng muốn để ý đến những thứ này.
" Ba năm trước nếu anh nói những lời này nhất định tôi sẽ vui mừng chết mất, hiện tại anh nói như vậy để làm gì, tôi không cần, cũng không có hứng thú, mau đưa tôi trở về" cự tuyệt lời nói của hắn, cô bây giờ đã không còn mang nét mặt thuần khiết ngày đó luôn ngu ngốc đợi chờ hắn nữa, gương mặt cô theo thời gian đã trở nên thuần thục cứng rắn hơn hẳn, lời nói hiển nhiên cũng có phần dứt khoác né tránh, điều này khiến Tiêu Nhất Hàn cực kỳ không hài lòng, hắn tức giận lái xe nhanh về phía trước, những gì cô nói rất giống một vết thương đang rỉ máu khiến hắn không ngừng đau đớn, trước kia là do hắn tự làm tự chịu, cô hận hắn cũng là điều dễ hiểu.
Dừng trước ngôi biệt thự to lớn trước mặt, được xây bên trên gần vách biển nhưng được bao bọc bởi hàng rào cứng rắn, không khí mát mẻ dễ chịu khiến lòng người không nỡ từ chối, nhưng với cô vào lúc này lại giống như một loại áp lực khó cưỡng cầu.
Tiêu Nhất Hàn bước xuống xe, vòng qua phía bên kia mở cửa xe giúp cô, nụ cười hơi hé mở khiến cô bất giác giật mình, hắn mà cũng có lúc cười với cô như vậy ư.
" Xuống xe hay để tôi bế em vào"
" Không cần, tôi tự đi được" Doãn Lạc Lạc nhanh chóng hất bàn tay hắn qua một bên, tự mình bước xuống, cũng không thèm nhìn hắn thêm giây phút nào.
Tiêu Nhất Hàn thu tay về, cũng không nói thêm lời nào, nhanh chân đi về phía trước, đám người giúp việc thấy bọn họ từ xa liền chạy đến kính cẩn cúi đầu.
" Thiếu gia, tiểu thư, chào mừng hai người đã trở lại"
Tiêu Nhất Hàn không nói gì, trực tiếp bước nhanh đến chỗ cô, lạnh lùng nắm lấy tay cô, Doãn Lạc Lạc bất ngờ vì hành động của hắn liền xoay người lại, vừa vặn mũi hai người chạm vào nhau, cảm nhận rõ rệt hơi thở của đối phương, cô nhanh chóng hoàn hồn, lập tức né tránh nhưng bàn tay hắn đã nhanh chóng lướt lên, ấn mạnh sau gáy cô ghì chặt lại không cho cô nhúc nhích, cái lưỡi trơn mềm nóng bỏng nhẹ nhàng liếm từ vành tai cô di chuyển đến cần cổ, nhẹ nhàng mút mạnh, lập tức có dấu đỏ xuất hiện trên đó, Doãn Lạc Lạc đau đớn đưa tay lên bịt kín chỗ vừa mới bị hắn mút qua, đáy lòng không khỏi run rẩy dữ dội, khuôn mặt tái nhợt đến mức không còn miếng máu.
" Anh làm gì vậy, tốt nhất đừng đụng chạm đến tôi"
" Tôi là chồng em, những chuyện này cần em nói hay sao" Doãn Lạc Lạc bực mình, không nghĩ đến trước kia cô có thể yêu người đàn ông này, hiện tại hắn mặt dày một cách trắng trợn, vì sao trước đó hắn không có thể hiện ra ngoài.
" Tránh ra" cô mệt mỏi không muốn cùng hắn tranh luận, cũng không thể nói lý lẽ với hắn được.
Tiêu Nhất Hàn ngược lại tâm trạng rất vui vẻ, nhìn khuôn mặt cô như vậy, tâm tình trở nên tốt hơn ban nãy, hắn không do dự liền kéo cô lại, lúc này cô chưa kịp xoay mặt lại nhìn đã bị hắn bế xốc lên, khuôn mặt cô lập tức đập vào lồng ngực cường tráng của hắn, sau đó tiến thẳng vào trong phòng xa hoa mỹ lệ, hắn đặt cô xuống giường, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ bộ váy cưới trên người cô ra, Doãn Lạc Lạc giật mình đưa hai tay ra ngăn cản động tác của hắn lại.
" Yên tâm, hôm nay tôi sẽ không làm gì em, chẳng qua tôi không thích em mặc bộ váy cưới này" Tiêu Nhất Hàn cầm bộ đồ đã cởi ra xong, đặt trên giường giúp cô một bộ váy khác, sau đó mở cửa phòng đem bộ đồ kia ném vào sọt rác.
Doãn Lạc Lạc thở dài, dạo gần đây hắn thật kỳ lạ, đối xử với cô cũng khác trước đây, rốt cục hắn lại có âm mưu gì, hay muốn hủy hoại cô thêm một lần nữa hắn mới hài lòng.
Lắc đầu thoát khỏi suy nghĩ vừa rồi, Doãn Lạc Lạc nhanh chóng cầm bộ đồ trên giường mặc vào người, khẽ ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài, bầu trời trong xanh, có thể nhìn thấy rõ nước biển đang vỗ sóng ào ào, những đàn hải âu đang sải cánh bay lượn trên bầu trời, cô nhẹ nhàng bước đến cạnh cánh cửa sổ màu trắng, áp mặt mình lên trên, lặng lẽ quan sát, đã lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy biển, không được nghe âm thanh của sóng vỗ.
Ba mẹ, kể từ lúc họ ra đi, cô vẫn chưa từng quên đến những ngày tháng thanh xuân được họ dẫn ra biển vui vẻ chạy nhảy.
Ân Tiểu An, không biết bây giờ cậu ấy như thế nào, có khỏe không!!!?