Một tuần trôi qua nhanh chóng, cuối cùng ngày này đã đến, sinh nhật Ân Tiểu An.
Trải qua buổi tối lần trước, lòng cô sớm cũng đã trở nên nguội lạnh, vốn dĩ là không nên nghĩ tới nữa.
Mặc trên người bộ trang phục màu đen tôn quý của Tiểu An đưa cho lần trước, nhìn mình trong gương, không khỏi có chút hoang mang, làn da trắng mịn, bờ môi đỏ quyến rũ, mái tóc dài mượt xuống lưng, bộ ngực đầy đặn giúp cô trở nên xinh đẹp cực kỳ, giống như một con vịt xấu xí lột xác thành thiên nga.
Cẩn thận dừng lại trước quán bar nhộn nhịp, Doãn Lạc Lạc chậm rãi bước vào, phía xa đã nhìn thấy bọn họ ngồi ở bàn ăn, nhẹ nhàng vẫy tay hướng về phía cô.
" Lạc Lạc, bên này"
Ân Tiểu An hét lớn, cô lập tức phản ứng xoay người mỉm cười đi đến " Tiểu An, xin lỗi mình tới trễ"
" Không sao, mau lại đây ngồi, mình cũng không mời nhiều, năm trước là chỉ có mình và cậu, năm nay phá lệ có thêm hai người, mau lại đây" kéo tay cô tới chỗ ngồi, xung quanh âm nhạc nhộn nhịp, trái phải có rất nhiều người đang vui say, đa dạng con người, đặc biệt các tầng lớp xã hội thượng lưu đều tụ tập ăn chơi trác táng.
Nhìn Lương Hạ Minh đang dõi ánh mắt về phía mình, cô liền mỉm cười chào anh " Lương Hạ Minh, anh không bị Tiểu An bắt nạt đấy chứ"
" Hình như xém chút bị cô ấy bắt bẻ vì đem trang phục đến trễ"
" Tiểu An, không phải cậu càng lúc càng khó tính giống như mấy bà già chứ" Doãn Lạc Lạc vui vẻ kéo ghế ngồi xuống, một bàn bốn người vui vẻ nói chuyện.
" Nào nào, để mình giới thiệu một chút, đây là Ôn Quách Hiên, anh họ mình"
" Chào anh" cả cô cùng Lương Hạ Minh cùng lên tiếng chào hỏi, đối phương cũng không chần chừ lập tức gật đầu đáp lại " Rất vui được quen biết"
Sau đó cả bốn người cùng ngồi xuống, thức ăn đều được mang đến, trên bàn phủ một đống chai rượu quý hiếm, còn có một cái bánh kem khổng lồ hương vị socola thơm ngon, đem tay nhẹ nhàng cậy nắp chai rượu ra, từ từ rót đầy vào ly.
" Hôm nay sinh nhật mình, không say không về nha, cạn ly" Tiểu An hô lớn, ánh đèn lấp lánh chiếu lên người bọn họ, trông thật đẹp mắt.
" Lạc Lạc, cậu qua phía bên kia ngồi đi, mau đổi chỗ, mình muốn nói chuyện với anh họ một lát" Tiểu An lờ đờ có chút say rượu, đem thân thể Doãn Lạc Lạc đẩy qua bên cạnh ghế ngồi gần Lương Hạ Minh, còn mình thì ngồi chỗ cô, nhẹ ghé sát tai Ôn Quách Hiên nói gì đó, sau đó phá lên cười.
" Bộ trang phục của Tiểu An, là đích thân anh may sao, thật đẹp" Ngồi bên cạnh anh, bọn họ có chút ngập ngừng, không biết nói gì, cô nhanh chóng chuyển hướng vào bộ đầm hồng phấn trên người Ân Tiểu An.
" Coi như món quà cho cô ấy" xem như đó là câu trả lời bình thường, cũng không có gì đáng chú ý, kỳ thực, anh nhận lời đến dự sinh nhật chính là vì một người khác, biết cô cũng sẽ đến, anh không chậm trễ liền đồng ý lời mời.
" Xin hỏi, Cô tên gì?" Ôn Quách Hiên bên cạnh nãy giờ mới lên tiếng, Doãn Lạc Lạc nhìn anh, thoáng chốc nở nụ cười ôn nhu.
" Em tên gọi Doãn Lạc Lạc, còn đây là Lương Hạ Minh" cô chỉ phía tay về hướng Lương Hạ Minh, thay anh trả lời, Người đàn ông kia khẽ À lên một tiếng, cầm ly rượu đỏ trên tay dơ lên.
" Sinh nhật của Tiểu An, chúng ta nên vui vẻ một chút, em ấy rất thích không khí náo nhiệt, hay là chúng ta nên chơi một trò chơi"
" Trò chơi" âm thanh Lương Hạ Minh trầm ổn, thoáng nhìn qua bên cạnh, lòng bất chợt run nhẹ, chỉ cần nhìn cô ấy một cái, cũng khiến tâm tình anh dậy sóng, nhưng cô lại không hề chú ý đến anh, dù cho có để ý đến, vẫn là cái nhìn rất bình thường.
" Phải Phải, bây giờ mỗi người hỏi một câu hỏi, nếu trả lời không được, liền phạt uống một ly" Ân Tiểu An hào hứng vỗ tay, vui vẻ đưa ra chủ đề, mà Doãn Lạc Lạc lại ngạc nhiên như có như không, trò chơi đơn giản như thế ai chơi cũng được.
" Ai hỏi trước" Ôn Quách Hiên đột nhiên mở miệng, sau đó nói tiếp " Được rồi, để anh" ngưng lại một chút, bàn tay sớm đã đổ đầy vào bốn ly rượu trước mặt, điềm tĩnh nhìn đối phương hỏi " Mỗi người tự nói đến người trong lòng của mình là ai? Không được nói dối"
Cả ba người còn lại đột nhiên im bặt, trầm tĩnh một hồi, sáu con mắt bí ẩn dường như chất chứa phiền muộn, bi ai không biết trả lời như thế nào.
" Thế nào, trả lời không được, phạt uống một ly" Ôn Quách Hiên đẩy rượu đến trước mặt bọn họ, cũng không ai phản đối, nhanh chóng đón nhận ly rượu, ngửa cổ lên một hơi uống cạn, chất lỏng cay xè từ từ lan xuống cuống họng, nóng bỏng nhiệt tình.
Ân Tiểu An mở miệng lèm bèm, ánh mắt to tròn mê ly nhiễm một tầng mờ ảo, nhìn về hướng Lương Hạ Minh, hơi rũ khóe mắt " Hạ Minh, anh đã từng có bạn gái chưa?"
" Chưa từng" trả lời dứt khoác, bởi vì trước đến nay phụ nữ với anh mà nói cũng chỉ là dư thừa, đến một bóng hình đậm sâu trong tim cũng chưa từng có, nhưng bây giờ lại khác, nếu hỏi anh hiện tại đang thích ai, anh nhất định sẽ có câu trả lời.
" Đến cậu đó Doãn Lạc Lạc, mau hỏi đi" Cô nhìn bọn họ, gãi đầu ái ngại, ánh mắt ngập tràn dịu dàng, khuôn mặt khả ái quyến rũ hơi nhíu lại, vẫn là chưa biết nên hỏi gì, cảm giác có chút lúng túng.
" Mình..."
" Để tôi hỏi" Lương Hạ Minh đôi mắt che dấu cảm xúc, lúc này càng thêm thể hiện rõ ràng, nhất là đối với Doãn Lạc Lạc, chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm " Doãn Lạc Lạc, em đã yêu ai chưa?"
Cả người cô im lặng, phút chốc chìm vào bóng tối, xung quanh chỉ còn lại tiếng nhạc huyên náo của quán bar, còn có tiếng tim đập bang bang của cô.
Nhưng câu trả lời lại nằm ngoại dự kiến, ảo não che dấu, đó chính là điều cấm kỵ của cô, tựa như bất lực, cô giống như thoát thai hoán cốt, vô lực từ chối câu hỏi của anh, nhận một ly rượu đến bên môi.
" Tôi uống" chất lỏng lại một lần nữa chảy vào cuống họng, nhận thấy trò chơi này giống như một cực hình, mới đầu tưởng nó rất dễ đối phó, không ngờ càng về sau lại càng khó ứng xử đến như vậy.
Lương Hạ Minh chợt nắm bàn tay lại, trong lòng truyền đến từng đợt cảm giác khó chịu, anh cũng không ngờ đến cô lại lựa chọn cách uống rượu thay cho câu trả lời, mà chính anh cũng cảm thấy hoang mang, dường như ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, bất lực tự mỉm cười chua xót.
" Thôi thôi, không chơi nữa, cắt bánh sinh nhật giúp tớ" Ân Tiểu An buồn bực lấy bánh kem lại gần, đốt nến lên, ánh sáng rực rỡ trên bánh kem kích thích giác quan của ba người đối diện.
" Em mau ước đi" Ôn Quách Hiên nhẹ nhàng nhắc nhở.
Ân Tiểu An nhẹ nhắm mắt, chắp hai tay vào nhau, sau đó mở mắt, thổi phù vào những cây nến, bánh kem vụt tắt, tất cả đều vui vẻ vỗ tay.
" Chúc mừng sinh nhật Tiểu An" cả ba người đồng loạt lên tiếng, nhận thấy tấm lòng của mọi người, Tiểu An rưng rưng nước mắt hạnh phúc, duy chỉ có một thứ cô vĩnh viễn không dám mơ đến, lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh Doãn Lạc Lạc, trái tim đột nhiên trùng xuống, so với mặt đất, càng cách xa vạn trượng.
Phía bên góc phải, ánh sáng dường như bị che khuất một ít, chỉ chừa lại nửa khuôn mặt được bao phủ bởi ánh sáng trong quán, đôi môi ma mị khẽ nhấp một miếng rượu.
" Nhất Hàn, cô gái bên kia có chút quen mắt" Đông Lăng Vũ ngồi đối diện hắn, lại bất ngờ thấy phía xa một bàn bốn người, trai tài gái sắc đang vui vẻ ăn sinh nhật, mà cô gái kia dường như có chút quen thuộc, anh đã gặp ở đâu rồi thì phải, hay uống nhiều rượu, có chút say rồi.
Theo hướng nhìn của Đông Lăng Vũ, tầm mắt của hắn ngẩng lên, vừa vặn đụng trúng một người, đôi mắt theo men rượu tà tà tỏa ra một ánh sáng lạnh lẽo, trầm ổn, không để lộ bất kỳ tâm tình nào.
" Cậu quản nhiều vậy làm gì? Có muốn tới đây uống nữa không, thật mất hứng" mang lời nói lạnh như băng trách móc Đông Lăng Vũ, anh cũng nhanh chóng ngậm miệng lại, giễu cợt nhìn Tiêu Nhất Hàn.
" Cậu cũng khách khí quá đi, không không lại nổi nóng với tôi" chỉ là anh càng nhìn càng thấy quen, thấy hắn không được vui, anh cũng thôi không nhìn qua nữa, cả hai người đàn ông cùng nâng ly uống cạn chai rượu.
Tiêu Nhất Hàn vừa uống vừa nhìn sang phía Doãn Lạc Lạc, nụ cười như có như không thầm nâng lên, vẽ thành đường vòm cung quyến rũ, rất tốt, lại dám cùng Lương Hạ Minh ở chung một chỗ.
Sống lưng cô đột nhiên truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, rùng mình đến tận xương tủy, đôi mắt mờ mịt khẽ nâng lên quan sát xung quanh, hay cô bị ảo giác.
" Em nhìn gì vậy?" Lương Hạ Minh cúi sát tai cô nói nhỏ, sợ cô không nghe thấy, cẩn thận nói từng chữ, động tác mềm mại, nhu thuận.
" A! Không có gì? Chắc tôi nhìn lầm"
Bất chợt một đám người đầu đỏ đầu xanh khuôn mặt hùng hổ tiến đến gần bàn bọn họ, nở nụ cười man rợ, kéo mạnh tay Ân Tiểu An đứng dậy, còn những cặp mắt kia, không khỏi hướng về phía Doãn Lạc Lạc.
" Đi theo bọn anh, nhất định sẽ không bạc đãi tiểu mỹ nhân" đám người thô tục khoác trên người bộ đồ đen xám xịt, ngả ngớn rờ lên khuôn mặt Tiểu An, khuôn mặt cô ấy méo mó đến đáng sợ, kinh hãi hét lớn " Buông ra, đồ lưu manh" sau đó đưa chân đá một phát vào bụng gã ta, lập tức đưa tay ôm bụng lại, tức giận vung tay tát thẳng vào mặt Ân Tiểu An.
" Tiểu An, cậu không sao chứ" Doãn Lạc Lạc lo lắng chạy đến che chắn trước mặt cho Tiểu An, từ trước tới nay, lúc cô bị ăn hiếp, Ân Tiểu An vẫn luôn là người lao ra bảo vệ cô, lần này ngược lại, Doãn Lạc Lạc bất chấp sự yếu đuối, lao đến chắn một cái tát thật mạnh vào người giúp Ân Tiểu An.
" Chết Tiệt" Lương Hạ Minh rủa thầm, bước chân kiên định vững vàng lao ra, dùng sức đấm vào mặt bọn họ, Ôn Quách Hiên thấy vậy cũng lập tức xông ra, cả bọn hỗn loạn đấm đá đến mức thần sợ quỷ lui, mà những ánh mắt lo sợ của mọi người trong quán bar cũng bắt đầu tản ra, nhường chỗ cho bọn họ hành động, không ai dám lên cản trở, bọn côn đồ dũng mãnh, bình thường tới đây làm càn, cũng không ai dám tự mình xông ra giúp đỡ.
Nhận thức được tên đàn ông kia đang hướng về phía cô chuẩn bị tóm lấy, Lương Hạ Minh so với hành động còn nhanh hơn, trực tiếp xông tới kéo thân thể Doãn Lạc Lạc về phía mình, chân cô lảo đảo vài cái, mất bình tĩnh nhào vào lồng ngực cứng rắn của Lương Hạ Minh, dưới ánh đèn mờ nhạt, phản phất chiếu lên nửa khuôn mặt bên ngoài của Doãn Lạc Lạc, không biết có phải uống rượu nhiều quá không? Đầu óc cô mông lung vẽ lên một tầng lớp đỏ đỏ.
Đám người kia nhận được câu nói nho nhỏ bên tai của người đàn ông xa lạ bước vào, lập tức sợ hãi nhìn Lương Hạ Minh, bọn hắn lại không ngờ tới, đụng vào người không nên đụng, lập tức rời khỏi đây, bỏ chạy chối chết, nhưng Lương Hạ Minh trong lòng thầm tính toán, đám người kia xác thực ngày mai cũng không sống sót nổi.