Giờ này cũng hơn 8h tối, xe bắt đầu đông hơn, Doãn Lạc Lạc bắt lấy taxi nhưng bất ngờ một chiếc xe mui trần màu đỏ chạy đến trước mặt cô, người đàn ông nhìn cô nhoẻn miệng cười tươi " Tôi mời cô đi ăn bữa tối được chứ?"
Doãn Lạc Lạc nhìn Lương Hạ Minh nhất đời kích động, những lúc cô buồn bã anh luôn xuất hiện kịp thời, dù sao giờ cô cũng đang rất đói, đi ăn cũng không tệ nha.
" Được" cô nhanh chóng bước vào trong, chiếc xe tăng tốc lao vút trên con đường dài.
Nhà hàng này là một nhà hàng kiểu Pháp, được thiết kế tinh xảo cùng quý phái. Nó được chia làm ba tầng dành cho các khách hàng đặt chỗ ngồi sẵn hay những cuộc hẹn gặp mặt giao lưu. Lương Hạ Minh đưa cô vào bên trong, tiện tay kéo ghế ngồi ra giúp cô, đây là tầng hai, bọn họ ngồi sát cửa kính nên có thể thấy rõ ràng quang cảnh bên ngoài đang tấp nập dòng người qua lại.
" Cô muốn ăn món gì?" Lương Hạ Minh ngồi đối diện cô, hôm nay anh mặc trên người một bộ âu phục màu xám tro lịch lãm, xen chút vẻ đẹp tao nhã, ôn nhu khiến anh giống hệt như một chàng hoàng tử đang cùng công chúa thưởng thức bữa tiệc.
" Vậy cho tôi một chút món đồ cay là được" Doãn Lạc Lạc nhìn anh, nụ cười dường như càng thêm sức sống, mỗi lúc một tỏa sáng khiến anh lưu luyến nhìn không rời " Lương tổng, anh nghe tôi nói gì không?" lúc này anh mới cúi đầu khẽ cười, hành động lúc nãy thật có chút khoa trương, lại vì dáng vẻ của cô làm cho thất thần đến vậy.
" Cô cười thật đẹp, tại sao trước đây tôi lại không hề biết nhỉ" nghe anh nói vậy, trái tim cô dường như nhảy dựng lên, đây là lần đầu tiên có người khen cô cười đẹp, lại không phải Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng kiêu ngạo kia, mà chính là từ miệng một nam nhân mới quen biết.
" Thật ra anh cười cũng rất đẹp" cô trả lời thật lưu loát, vẫn là không để cho không khí lúc này trở nên lúng túng, một người con gái có tính cách hiểu biết như vậy sao lại làm việc cho tên kia được chứ.
" Chuyện cô cùng với Tiêu Nhất Hàn là về công việc sao? Nếu lúc nào đó cô không làm ở Tiêu Thị nữa thì có thể vào công ty tôi, tôi nhất định sẵn sàng nghênh đón cô" lời nói anh rất giống một vị thần cứu cô vào lúc này, hiện tại là cô đang thất nghiệp đó nha, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nhận lời được, cô cần có thời gian suy nghĩ.
" Cám ơn ý tốt của anh, tôi sẽ xem xét lại" Doãn Lạc Lạc nhận dĩa thức ăn trên tay phục vụ, bắt đầu ăn một cách vui vẻ, ở bên cạnh Lương Hạ Minh, cô không bị gò bó, cũng không có áp lực, thật sự rất thoải mái.
Nhìn cô ăn ngon miệng như vậy, kể cả thức ăn dính trên miệng cô cũng không nhận ra, thật là một cô gái đáng yêu. Tay anh khẽ đưa lên nhẹ nhàng đem thức ăn dính trên miệng cô lau sạch sẽ, cô có chút ngại ngùng, trời ạ, đây là tật xấu của cô vẫn không thay đổi được mà.
" cô thật đáng yêu, từ nay cô cũng không khách sáo với tôi đâu, thực sự tôi rất có hứng thú với cô, nếu được sau này tôi vẫn rất muốn dắt cô đi ăn nhiều hơn" Lương Hạ Minh ánh mắt dịu dàng nhìn cô, cũng không biết bản thân đã từng yêu cô lúc nào không hay.
" được, sau này chúng ta nhất định là bạn tốt, nếu anh buồn có thể tìm tôi tâm sự" Doãn Lạc Lạc cũng khách sáo đưa tay lên vỗ mạnh vào vai Lương Hạ Minh, bọn họ ngồi ở đó nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cũng không hề hay biết có người chụp ảnh lén.
Sau khi đưa cô về nhà, Doãn Lạc Lạc nhìn chiếc xe màu đỏ trước mặt biến mất, cô mới nhanh chóng bước vào nhà, ngày mai cũng không cần phải đến công ty làm vậy có thể ngủ nướng một ngày rồi. Doãn Lạc Lạc bước vào trong nhanh chân leo lên giường đánh một giấc ngủ ngon lành.
Bên trong quán bar nhộn nhịp bởi ánh đèn xa hoa, một thân tây trang màu đen lạnh lùng đang ngồi ở quầy rượu, ngón tay anh mân mê ly thủy tinh trước mặt, đôi mắt màu xanh lục như tà khí càng thêm cuốn hút.
"Tiêu Nhất Hàn, cậu hôm nay sao vậy? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu như vậy?" Đông Lăng Vũ dứt khoác đem ly rượu trên tay hắn kéo lại, hắn vẫn không chịu buông liền gạt tay anh qua một bên.
" Cậu nói xem, ba mẹ tôi có phải rất quá đáng không? Chia cắt tôi và Uyển Hạ Nhi, lại kết hôn cùng một cô gái xa lạ mưu mô xảo trá" giọng nói hắn dường như đang đè nén một loại nộ khí nào đó rất mãnh liệt, có thể phát nổ bất kì lúc nào.
" Tôi thấy cô ấy cũng rất dễ thương, sao có thể giống với loại người cậu nói được" Đông Lăng Vũ khó tin nhìn người đàn ông bên cạnh, lần đầu anh gặp cô chính là lúc đó, và lần ấn tượng nhất chính là tính cách quật cường của cô, hình ảnh ngày đó vẫn luôn luôn hiện lên trong đầu anh, có một cảm xúc nhẹ nhàng gì đó đang len lỏi vào tim anh, nhưng anh vẫn chọn cách im lặng, bởi vì đó là vợ của bạn tốt anh, anh không nên có ý gì với cô.
" Tại sao mọi người ai ai cũng bị cô ta mê hoặc, cô ta là cái thá gì mà khiến mọi người vây quanh cô ta như vậy, còn khiến tôi mất tất cả, tôi nhất định phải khiến cô ta hối hận" nếu đuổi cô không chịu đi, ly hôn không chịu ký, vậy chỉ còn một cách duy nhất, hắn sẽ khiến cô sống không bằng chết.
" Cậu mới chính là người bị chính mình mê hoặc, hãy thử mở rộng trái tim ra đón nhận xem nào, tôi thấy cô ấy thật sự là một người tốt" nếu như không tận mắt nhìn cô gái đó mạnh mẽ đến vậy, kiên cường bất khuất đến thế có lẽ anh cũng giống như hắn, nghĩ cô có mưu đồ với Tiêu Nhất Hàn, nhưng thật sự cô không tệ như hắn suy nghĩ.
" Được rồi, Đông Lăng Vũ đừng bao giờ nhắc tên cô ta trước mặt tôi nữa" tiếng nhạc ồn ào, ánh đèn xa hoa lấp lánh khắp nơi trong quán bar vẫn không ngừng chuyển động, bọn họ dần chìm vào im lặng, mỗi người một suy nghĩ, vẫn là mong chính bản thân hắn có thể nhìn nhận ra sớm thành ý của người phụ nữ kia.
Yêu, thì ra ngọt ngào đến vậy.
Yêu, thì ra có nhiều tâm tư đến vậy.
Yêu, là đau khổ đón lấy, là quyết tâm bảo vệ đến cùng, bọn họ nói yêu là tâm nguyện của hai trái tim cùng chung một nhịp đập, cùng hướng về nhau, dù cách xa vạn trượng vẫn có thể cảm nhận được người kia toàn tâm toàn ý vì mình.
Yêu, là loại chuyện tốt đẹp, là mỗi lần nhìn người ấy mỉm cười một cái cũng đủ để làm ấm đáy lòng, giống như một khúc nhạc cổ, luôn luôn êm ái và nhẹ nhàng, giống như khi cả hai người có đi xa bao nhiêu vẫn luôn luôn nhớ về giai điệu của trái tim, yêu, chính là hơi thở, là sợi tơ định mệnh. Nếu đã dám yêu, hà cớ gì phải cố gắng che dấu, nếu để một mai mọi tâm ý đều theo gió bay đi mất, liệu có còn những hồi ức giữa chúng ta.