[Tổng hợp] Những câu chuyện thú vị trên Zhihu

Chương 4: [Zhihu] Chuyện tình yêu ngược tâm




Một giờ đêm, bạn trai đột nhiên gửi cho tôi một liên kết bài post trên zhihu kèm dòng tin nhắn: “ Cái này là do em viết?”

Sau một lúc im lặng tôi trả lời lại bằng một chữ: “ Vâng.”

Anh ấy dường như cuối cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “ Vậy chúng ta chia tay đi.”

Tôi muốn trả lời lại anh ấy là “ Được.” Ít nhất là để bản thân sau khi chia tay vẫn còn có chút ít tôn nghiêm.

Nhưng ngón tay đặt trên màn hình run dữ dội, nước mắt cứ thế chảy dài, làm cách nào cũng không gõ ra được một chữ.

Tiêu đề của bài post đó là: “ Bắt đầu từ lúc khi bạn nhận ra đối phương không còn yêu bạn nữa?”

Từ khi nào nhỉ?

Có lẽ là vào tối thứ 2 tuần trước trời mưa xối xả, anh ấy gửi hồng bao cho tôi bảo tôi tự gọi xe, sau đó tự mình lái xe đi đến thành phố bên cạnh đón Khúc Tâm Dao về nhà.

Tôi ở cửa hàng tiện lợi xếp hàng 1 tiếng mới gọi được xe, toàn thân ướt sũng về đến nhà, nhưng trong vòng bạn bè tôi nhìn thấy Khúc Tâm Dao đăng một tấm ảnh.

Ánh đèn vàng ấm áp, dưới ánh đèn còn có gương mặt dịu dàng của anh ấy:

“ Cảm ơn bạn học Lâm đã đến đón tớ về nhà, tớ mời cậu uống ginger ale nhé ~”

Khoảng khắc đó, thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ.

1.

Sau khi mất ngủ cả một đêm, lúc trời sáng tôi cuối cùng cũng lau nước mắt, nói với Lâm Kha:

“ Anh muốn chia tay cũng được, nhưng phải nói ở trước mặt.”

Dẫu sao ban đầu chúng tôi ở bên nhau, cũng là anh ấy ở trước mặt tôi tỏ tình.

Tôi và Lâm Kha, Khúc Tâm Dao là bạn học cao trung với nhau.( bạn học cấp 3.)

Tôi và Lâm Kha đã ở bên nhau rất lâu, Khúc Tâm Dao cũng thầm mến anh ấy rất nhiều năm.

Trong kỳ nghỉ hè sau kì thi tuyển sinh đại học, Lâm Kha đã từ chối lời tỏ tình của Khúc Tâm Dao sau đó tỏ tình với tôi.

Trong suốt thời gian học đại học, việc vướng mắc xoay quanh 3 người chúng tôi luôn là đề tài các bạn học nói chuyện say sưa.

Khi đó, tôi và Lâm Kha ở hai nơi khác nhau nhưng anh ấy và Khúc Tâm Dao lại học chung một trường đại học.

Lâm Kha để cho tôi có cảm giác an toàn, mỗi lần gặp Khúc Tâm Dao anh ấy đều báo cáo với tôi.

“ Chi Chi, hôm nay anh trên đường đi thư viện anh gặp Khúc Tâm Dao, cô ấy hỏi anh có muốn cùng cô ấy ăn cơm trưa không, anh không có đồng ý.”

“ Chủ nhật tuần này có hoạtt động tình nguyện, anh đến nơi mới phát hiện Khúc Tâm Dao cũng ở đây. Nhưng toàn bộ hành trình bọn anh chưa từng ở riêng với nhau, xin bạn học Mạnh Chi hãy yên tâm.”

Tôi vừa trêu không cần thiết vừa không nhịn được bởi vì hành động của anh ấy như vậy mà cảm thấy hết sức an tâm.

Cuối cùng tình hình phát sinh thay đổi ở thời điểm nào nhỉ?

Đại khái là bắt đầu từ nửa năm trước.

Nửa năm trước, Khúc Tâm Dao chuyển đến thành phố chúng tôi ở, vừa vì công việc đồng thời bắt đầu thường xuyên liên lạc với Lâm Kha.

Ban đầu, tôi cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì.

Cho đến một lần nọ cùng nhau ăn cơm, Lâm Kha ở trước mặt tôi rất tự nhiên gắp lên một miếng tôm xào trứng nhặt lá hẹ ở trong đó sau đó đặt vào trong đĩa của Khúc Tâm Dao.

Cơ thể tôi cứng đờ, hít thở trong chốc lát ngưng trệ.

Cuối cùng, là Khúc Tâm Dao phản ứng đầu tiên.

Cô ấy ăn miếng tôm xào trứng đó, tự nhiên hào phóng nói cảm ơn:

“ Cảm ơn bạn học Lâm nha~”

Cô ấy thẳng thắn vô tư như vậy, tôi trái lại không biết nên nói cái gì.

Sau khi về nhà, Lâm Kha cũng có giải thích với tôi, trước đây trên bữa tiệc của công ty, Khúc Tâm Dao nói cô ấy ăn rau hẹ sẽ bị buồn nôn. Cho nên anh ấy mới tiện tay liền giúp cô ấy nhặt nó ra.

Anh ấy ôm tôi từ phía sau, anh ấy đưa môi đến gần tai tôi rồi nói:

“ Dẫu sao thì cô ấy cũng tính là bên A ( đối tác) của anh, không thể mạo phạm. Chi Chi, em thông cảm một chút được không?”

Tôi rũ mắt xuống, mất một lúc sau tôi mới nhẹ nhàng đáp lại.

Nhưng chưa qua mấy ngày sau, vô tình ở trong điện thoại của Lâm Kha nhìn thấy người anh em tốt Dư Hạo của anh ấy gửi qua một tin nhắn:

“ Khúc Tâm Dao người ta dù thế nào cũng là con gái, thích cậu nhiều năm như thế, âm thầm đánh đổi, không rời không bỏ. Bây giờ còn cố ý theo đến đây làm việc cùng cậu, cậu đừng phụ lòng người ta.”

Lâm Kha rất lâu sau mới trả lời lại 1 câu: “ Tớ biết.”

2.

Tôi chụp màn hình tin nhắn đó, đặt ở trước mặt Lâm Kha.

Anh ấy im lặng rất lâu, mới dụi ấn đường bất lực nói với tôi:

“ Chi Chi, em đừng nghĩ quá nhiều, anh và Khúc Tâm Dao hoàn toàn trong sạch.”

Trong mắt có một sự mệt mỏi không thể che giấu.

Mấy tháng gần đây, anh ấy đang bận làm một cái hợp đồng lớn đối tác phụ trách hợp đồng này là Khúc Tâm Dao, tiếp xúc nhiều với nhau cũng khó trách được điều này.

Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho tôi biết, giữa anh ấy và Khúc Tâm Dao tuyệt đối không phải quan hệ hợp tác đơn thuần đơn giản như vậy.

Kỳ thực nói một cách công bằng, từ cao trung Khúc Tâm Dao đã nổi bật hơn tôi.

Tuy rằng thành tích của cô ấy không bằng tôi, nhưng diện mạo xinh đẹp tính cách lại hoạt bát lá gan lớn.

Hồi đó trường học tổ chức thi đấu bóng rổ, trận trung kết đối thủ của lớp chúng tôi lén lút làm chuyện mờ ám khiến cho Lâm Kha bị vấp ngã. Dẫn đến đầu gối của anh ấy gãy, căng dây chằng không thể tiếp tục vào sân thi đấu.

Khi đó tôi im lặng giúp Lâm Kha điều trị vết thương, còn Khúc Tâm Dao đã cầm theo bó hoa của đội cổ vũ xông và trừng cậu bạn nam sinh làm Lâm Kha ngã đó:

“ Cậu phạm luật rồi, cậu biến khỏi sân đi! Ở đâu có kiểu chơi bóng như vậy, có bẩn không?”

Bao gồm cả việc sau này cô ấy mạnh dạn tỏ tình với Lâm Kha và bấp chấp tất cả theo đuổi chạy theo anh ấy suốt 6 năm.

Nếu như không phải cô ấy đào góc tường của tôi, thì tôi đã khen ngợi cô ấy một câu thẳng thắn dễ thương rồi.

“ Chi Chi, nếu như anh và Khúc Tâm Dao có chuyện gì thì đã sớm xảy ra rồi. Chúng ta đã ở bên nhau 6 năm, tốt xấu gì cũng cho anh một chútt tín nhiệm được không?”

Trong ánh mắt của Lâm Kha phảng phất xuất hiện phiền chán.

Khoảng khắc đó, tôi phát hiện bản thân bất lực như vậy---------

Giả vờ không biết, chính là ung dung thản nhiên nhìn anh ấy từng bước từng bước đi về phía Khúc Tâm Dao.

Nhưng trực tiếp nói rõ ràng với anh ấy, nó sẽ chỉ đẩy anh ấy ra xa hơn.

Hướng về phía trước hay hướng về phía sau đối với tôi mà nói đều là ngõ cụt.

2 ngày sau, Lâm Kha trở về sau một chuyến công tác.

Anh ấy thậm chí còn không thông báo với tôi, chỉ âm thầm trở về, đóng gói đồ đạc của bản thân sau đó mời công ty vận chuyển mang đồ đạc đi.

Nếu như không phải tôi tan làm về sớm nhìn thấy,

Có lẽ anh ấy cứ như vậy im lặng không một tiếng động rời khỏi thế giới của tôi.

Nhìn thấy tôi, Lâm Kha cũng có chút kinh ngạc trên mặt thoáng qua một chút lúng túng.

Tôi cố nén nỗi đau trong lòng đi qua chỗ anh ấy, giả vờ bình tĩnh nói:

“ Anh có muốn uống một cốc cà phê không?”

3.

“ Mạnh Chi, chúng ta chia tay nhé!”

Uống xong cà phê, Lâm Kha ở trước mặt tôi nói ra câu này.

Tôi nghẹt thở, cấu mạnh vào trong lòng bàn tay giương mắt nhìn về phía anh ấy:

“ Tại sao?”

“ Giống như em viết, anh không còn yêu em nữa.”

Anh ấy hít sâu một hơi, trong giọng nói phảng phất chống cự:

“ Chúng ta hợp tan trong yên bình nhé! Còn nữa bài post đó em xóa nó đi.”

Nó giống như có ai đó ném một viên bi sắt vào trong tim tôi, vừa lạnh vừa cảm thấy đau đớn lăn qua đầu quả tim.

Tôi nhìn anh ấy, khó khăn mở miệng nói:

“ Tại sao em phải xóa chứ?”

Lâm Kha dừng lại lúc anh ấy nói chuyện lần nữa trong giọng nói hàm ý tràn đầy sự chân thành.

“ Mạnh Chi, dẫu sao em cũng là con gái, huống hồ Tâm Dao và em còn là bạn học, loại chuyện này nếu như tất cả mọi người đều biết. Đối với em có lợi ích gì?”

Mạnh Chi, Tâm Dao, khoảng cách xa gần nhìn qua là hiểu.

Trái tim tôi như kim châm, đầu ngón tay run rẩy không thể nhịn được châm biếm nói:

“ Khúc Tâm Dao cô ta làm tiểu tam còn không sợ, tôi sợ cái gì?”

“ Mạnh Chi!”

Lâm Kha đột ngột đứng bật dậy, trong ánh mắt nhìn tôi lộ ra vẻ tức giận và thất vọng:

“ Từ khi nào em trở thành như vậy?”

* Ầm* với một tiếng động lớn, cánh cửa được đóng sầm lại trước mặt tôi.

Trong căn nhà trống không, tôi gắt gao cắn cổ tay khóc không thành tiếng.

Khi tôi còn học đại học, có khoảng thời gian tôi bị choáng ngập bởi các khóa học và các thí nghiệm nghiên cứu khoa học lộn xộn xen kẽ nhau đến sứt đầu mẻ trán. Ngày nào tâm trạng cũng buồn bực sầu não, còn bị cảm mạo nặng.

Kết quả vào một buổi tối nọ, từ tòa nhà phòng thí nghiệm đi ra thoáng nhìn thấy Lâm Kha đang đứng dưới đèn đường đối diện.

Anh ấy đứng ở chỗ đó, thẳng tắp giống như một cái cây, ánh đèn lờ mờ kéo dài cái bóng của anh ấy.

Nhìn thấy tôi anh ấy liền mỉn cười dang rộng vòng tay để tôi ngã vào trong lòng anh ấy.

Sau đó mấy ngày, Lâm Kha luôn ở bên cạnh tôi.

Cùng tôi lên lớp phòng thí nghiệm, cùng tôi tiêm và uống thuốc, sau khi đợi tôi hết cảm mạo mới miễn cưỡng rời đi.

Còn rất nhiều nhiều chuyện khác nữa.

Tôi và Lâm Kha đã ở bên nhau rất lâu, lâu đến nỗi đã trở thành một thói quen.

Anh ấy đột ngột rời đi tôi mới biết nhân sinh của bản thân vậy mà có một khoảng trống lớn như vậy ở trong đó, không ai khác có thể lấp đầy ngoại trừ anh ấy.

Đột ngột chia tay khiến tôi tinh thần sa sút mất mấy ngày.

Đỗ Linh bạn thân thời cao trung tìm tôi, cô ấy hỏi:

“ Cậu và Lâm Kha chia tay rồi?”

“........sao thế?”

“ Khúc Tâm Dao đăng lên vòng bạn bè có cậu biết chuyện đó không?”

Tôi hơi sửng sốt, mở vòng bạn bè đập vào trong mắt tôi là một tấm ảnh chụp chung hết sức thân mật.

Bên bờ sông Trường Giang rực rỡ ánh đèn, Khúc Tâm Dao ôm một bó hoa hồng lớn tựa vào vai Lâm Kha nở một nụ cười rạng rỡ.

Trong tay Lâm Kha cầm hai cốc trà sữa chưa uống hết, ánh mắt nhìn cô ấy say đắm nồng nhiệt không một chút giấu diếm.

“ Trùng phùng mới là khởi đầu của sự lãng mạn.”

Lâm Kha ngay lập tức bình luận bên dưới:

“ Cảm ơn em, 6 năm qua chưa từng từ bỏ anh.”

Đại não một mảng trống rỗng, tai ù đi nước mắt suýt nữa tuôn ra.

Trong tầm mắt lờ mờ, tôi đột nhiên nhìn thấy trong số những lời chúc phúc đầy ắp trong phần bình luận, nhìn thấy một từ ngữ mười phần không thích hợp xen lẫn vào.

Hạ Viễn: Chẹp.

4.

Một thoáng thất thần.

Bình luận đó, trở nên khác thường lạc quẻ cũng giống như con người này Hạ Viễn.

Hồi cao trung, Hạ Viễn dường như là một người bắt mắt nhất lớp tôi.

Ngoài ngoại hình nổi bật, tính cách của anh ấy rất tùy ý, lên lớp rất ít khi nghe giảng, còn dám ẩu đả trước mặt thầy dạy toán.

Tuy nhiên thành tích của anh ấy lại rất tốt, thậm chí còn đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học, thi đỗ Bắc Đại.

Hơn nữa.......

Kỳ thực ban đầu, người tôi thích là Hạ Viễn.

Sau khi thi tuyển sinh đại học, tôi mạnh dạn viết một lá thư tình tỏ tình với Hạ Viễn, không lâu sau thì nhận được hồi âm của anh ấy.

Rất khách khí, cũng rất dứt khoát cự tuyệt:

“ Xin lỗi bạn học Mạnh Chi, tôi đối với cậu từ trước đến nay không có loại ý nghĩ đó, chúng ta vẫn nên làm bạn bè bình thường thôi nhé!”

Lời nói của Hạ Viễn rất rõ ràng, tôi đã chết tâm không còn mơ mộng hão huyền nữa ---------- trong một khoảng khắc nào đó của quá khứ tôi đã từng nghĩ an hấy cũng từng thích tôi.

Trùng hợp khoảng thời gian đó, Lâm Kha tỏ tình với tôi.

Thậm chí anh ấy còn giúp tôi mang hành lí sau đó mới trở về trường anh ấy báo danh.

Phòng của tôi ở tầng 5, Lâm Kha chạy trước chạy sau hơn mười chuyến mệt đến mức đầu nhễ nhại mồ hôi, vẫn cứ tiếp tục giúp đỡ tôi không một chút để tâm:

“ Chi Chi, cậu nghĩ xem còn có đồ gì cần mua nữa không, vừa hay có thể giúp cậu cùng nhau chuyển lên tầng.”

Lúc đó ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi vào con ngươi của anh ấy, lấp lánh tỏa sáng.

Tôi nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh ấy, trái tim đập ngày càng nhanh liền rút khăn giấy kiễng chân giúp anh ấy lau mồ hôi trên trán.

Sau đó ghé vào tai anh ấy, nhỏ tiếng nói:

“ Tớ đồng ý.”

Tôi đã đồng ý lời tỏ tình của Lâm Kha.

Vào ngày lễ tốt nghiệp, anh ấy từ xa đến thăm tôi mặc áo cử nhân cùng tôi chụp ảnh trên bãi cỏ, lúc đó vừa hay bên cạnh có hai bạn học đang chụp ảnh cưới.

Tôi và Lâm Kha lẳng lặng xem một lát, anh ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi:

“ Chi Chi, đợi đến lúc chúng ta kết hôn, cũng về trường học của em quay chụp một bộ như vậy được không?”

Tôi trịnh trọng gật đầu.

Không nghĩ đến, chúng tôi sẽ có kết cục này.

Lúc tôi định thần lại, tôi phát hiện ngoài bình luận “ Chẹp!” của Hạ Viễn ra còn có thêm một dòng bình luận “ Úi chà!” của Đỗ Linh.

Có lẽ là hai bình luận này quá chói mắt, chưa được một lúc Khúc Tâm Dao đã lập tức xóa khỏi vòng bạn bè.

Chuyện Lâm Kha và tôi chia tay sau đó anh ấy và cô ta ở bên nhau đã trở thành việc ngầm biết của tất cả bạn học.

Cân nhắc rất lâu tôi mới nói việc chia tay giữa tôi và Lâm Kha cho bố mẹ biết.

Có lẽ vì nghe thấy giọng điệu gượng gạo của tôi trong điẹn thoại, sáng sớm ngày hôm sau mẹ tôi thế mà trực tiếp qua đây.

Nửa tháng gần đây tôi đã ốm đi mất một vòng, lúc nhìn thấy tôi viền mắt mẹ tôi đỏ bừng dang tay ra ôm tôi vào trong lòng sau đó đau lòng nói:

“ Chi Chi à! Tại sao lại trở thành như này?”

“ Mẹ, Lâm kha thích người khác rồi, anh ấy không cần con nữa.........” ở trước mặt mẹ tôi tâm trạng sau bao nhiêu ngày bị kéo căng cuối cùng cũng vỡ vụn, tôi đã nhào vào trong lòng mẹ khóc rất lâu.

Sau cùng mẹ tôi bảo tôi về nhà cho khuây khỏa.

Vừa hay cách ngày Tết Nguyên Đán chỉ còn có nửa tháng nữa, tôi đã dứt khoát xin công ty nghỉ Tết, sau đó cùng với mẹ cùng nhau về quê.

Ở nhà nửa tháng, mỗi ngày lúc mở mắt ra thì đã thấy đồ ăn đã làm xong, sau bữa tối còn có thể khoác tay bố mẹ ra ngoài tản bộ, tôi cố gắng thả lỏng bản thân không nghĩ ngợi gì nữa.

Lâm Kha đem đến tổn thương cho tôi, có vẻ như nó đang dần dần liền lại.

Tuy nhiên trước Tết mấy ngày, Đỗ Linh đột nhiên đến nhà tìm tôi cô ấy nói các bạn học năm nay tổ chức họp lớp, vào buổi chiều ngày kia.

“ Nghe nói Hạ Viễn năm nay từ Bắc Kinh trở về, anh ấy cũng sẽ tham gia.” Đỗ Linh cảm khái nói “ Nếu không phải Lâm Kha và Khúc Tâm Dao cũng đi, tớ nhất định phải đi gặp vị bking huyền thoại này, không biết bây giờ anh ấy đã thay đổi như thế nào?”

Trong lòng tôi khẽ động: “ Vậy chúng ta cũng đi nhé!”

Đỗ Linh kinh ngạc nhìn tôi: “ Cậu không sợ gặp phải hai người đó?”

“ Kẻ ngoại tình còn không sợ, tớ sợ cái gì chứ?”

Đỗ Linh rõ ràng là rất phấn khích, xắn tay áo lên muốn chọn quần áo và son môi cho tôi, để tôi ngày hôm đó ắt phải xinh đẹp lấn át Khúc Tâm Dao.

Chỉ là ngày họp lớp hôm đó, tôi không trang điểm đi đến đó.

Vốn dĩ Khúc Tâm Dao đẹp hơn tôi, tôi hà tất phải tự làm khó mình.

5.

Sau khi đẩy cửa đi vào trong phòng riêng, tôi gần như ngay lập tức chú ý đến Hạ Viễn trong góc phòng.

Thật kỳ lạ, cho dù đã 6 năm không gặp tôi vẫn có thể trong nháy mắt liền nhận ra anh ấy.

So với hồi học cao trung, anh ấy của hiện tại đường nét khuôn mặt càng thêm sắc sảo và rắn rỏi.

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng hơi mím lại, anh ấy chăm chú nhìn vào switch trong tay.

Nghe thấy động tĩnh, anh ấy ngước mắt lên nhìn về phía cửa.

Ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt tôi, sau đó nhướng lông mày xem như là một lời chào hỏi.

Tôi và Đỗ Linh được xếp vào cùng một bài với Hạ Viễn, vẫn còn hai vị trí trống nữa là của Lâm Kha và Khúc Tâm Dao.

Cho đến lúc đồ ăn được bưng lên, hai người đó mới thong dong đến muộn.

Tôi phát hiện đã đánh giá quá cao bản thân.

Từ khoảng khắc đó Lâm Kha dắt tay Khúc Tâm Dao đi vào bên trong phòng, trái tim tôi giống như là bị một lực lớn khổng lồ bóp chặt, cơn đau dữ dội lan đến đầu ngón tay bị tôi nắm tay che giấu.

Tôi nhìn bọn họ đi qua đây.

Nhìn Lâm Kha quan tâm chăm sóc giúp Khúc Tâm Dao kéo ghế, treo áo khoác.

Nhìn vào lớp trang điểm tinh xảo của Khúc Tâm Dao, đôi mắt cô ấy tràn đầy hạnh phúc không che giấu.

Trong tiếng ồn ào của đám con trai do Dư Hạo cầm đầu, cô ấy không một chút né tránh nhìn về phía tôi khóe miệng cong lên:

“ Mạnh Chi, lâu rồi không gặp.”

Tôi không ngờ tới cô ấy vậy mà có thể cởi mở như vậy.

Giống như là cố tình không để ý đến sự tồn tại của tôi, không bị khuất phục kiên trì theo đuổi Lâm Kha suốt 6 năm, thậm chí người cam chịu làm tiểu tam không phải là cô ấy.

Đỗ Linh ở bên cạnh tôi châm chọc nói: “ Quả thật đã lâu không gặp, vẫn chưa chúc mừng cậu cuối cùng mong ước cũng trở thành hiện thực rồi.”

“ Thế nào cậu nói chuyện đi chứ?”

Còn chưa đợi được Khúc Tâm Dao nói chuyện, Dư Hạo ở bên cạnh đập bàn đứng dậy:

“ Tâm Dao dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực, cậu nghĩ các cậu giống mấy cô nữ sinh bé nhỏ dè dặt nhút nhát đấy à?”

Lúc cậu ta nói lời này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nhìn tôi.

Tôi giật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy chuyện này thật hoang đường lại nực cười.

Tôi biết, cậu ta và Khúc Tâm Dao từ hồi học cao trung quan hệ rất tốt, bởi vì từ trước đến nay Khúc Tâm Dao chưa từng yêu đương cho nên cậu ta đối với tôi rất có thành kiến.

Có một lần, tôi bị bệnh nằm viện, Lâm Kha đã xin nghỉ phép mấy ngày chăm sóc tôi.

Dư Hạo trực tiếp gọi điện thoại đến, chất vấn tôi có biết Lâm Kha tháng sau còn có sát hạch không.

“ Cậu ở bên cậu ấy, vĩnh viễn luôn liên lụy cậu ấy. Mạnh Chi, giống như con người của cậu lấy cái gì so với Tâm Dao?”

Đợi đến lúc từ trong kí ức quay trở về hiện thực, Lâm Kha đã ngồi bên cạnh Khúc Tâm Dao.

Sau khi rót nước cam cho cô ấy tiếp tục thấp giọng hỏi cô ấy muốn ăn cái gì, lại giúp cô ấy gắp đồ ăn.

Bận trước bận sau, chu đáo ân cần giống như trước đây anh ấy đã từng đối với tôi.

Trong lúc rảnh rỗi, Khúc Tâm Dao ngẩng đầu lên đánh ánh mắt về phía tôi.

Ra oai, tự đắc thậm chí còn có một chút khiêu khích.

Cô ta cố ý!!!

Đỗ Linh cũng nhìn thấy, cô ấy đứng dậy nâng một ly rượu đầy lên đi qua đó:

“ Khúc Tâm Dao, tớ mời cậu một ly, dẫu sao suốt 6 năm qua cậu cũng không dễ dàng. Bạn trai của người khác không dễ dàng để cạy được đúng chứ?”

Khúc Tâm Dao ngồi bất động, chỉ ngẩng đầu lên mỉn cười:

“ Cậu nói lời này nhưng tôi nghe không hiểu, tôi và Lâm Kha là sau khi anh ấy và Mạnh Chi chia tay mới xác định mối quan hệ ------- Chi Chi, tôi nói đúng chứ?”

Lâm Kha đưa tay ra nhận lấy ly rượu đó, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch sau đó nhíu mày lại nhìn tôi:

“ Mạnh Chi, anh đã từng nói với em. Chuyện chia tay giữa anh và em không có liên quan đến Khúc Tâm Dao, là anh không còn cảm giác với em nữa. Có chuyện gì thì nhằm vào anh, chĩa mũi rìu vào Tâm Dao làm cái gì?”

Họp lớp năm ngoái, anh ấy còn dắt tay tôi tuyên bố với tất cả mọi người:

“ Tớ và Chi Chi năm sau đính hôn, ai cũng phải đến tham dự nhé.”

Hiện tại, anh ấy ở trước mặt mọi người nói với tôi:

“ Anh ấy đối với tôi không còn cảm giác gì nữa, tôi hãy nhằm vào anh ấy.”

Bữa tiệc ban đầu náo nhiệt bỗng nhiên trở lên yên tĩnh, trong bóng tối có vô số ánh mắt nhìn sang dừng trên khuôn mặt của tôi.

Ánh đèn sáng rực, tôi lúng túng ngồi ở chỗ đó trong lòng lòng nhói nhói như kim châm cuộn lên chua xót, viền mắt nóng lên, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.

Trong im lặng, bỗng có tiếng kéo ghế.

Vậy mà lại là Hạ Viễn.

Anh ấy đứng dậy, tiện tay đút switch trong tay vào trong túi áo hoodies sau đó vươn vai:

“ Nhàn chán, tớ đi ra ngoài hóng gió.”

Đi về phía cửa được mấy bước, anh ấy dừng lại bộ dạng uể oải quay đầu lại: “ Đi cùng nhau?”

6.

Tôi mất vài giây mới nhận ra câu nói đó là anh ấy đang nói với tôi, tôi nhanh chóng đứng dậy đi cùng với anh ấy.

Từ phòng bao đi ra, đi dọc theo hành lang đi đến điểm cuối chính là sân thượng.

Trời đã tối hoàn toàn, chỉ có những chiếc đèn thủy tinh kiểu cổ trên tường tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.

Hạ Viễn đột ngột dừng bước tôi không để ý suýt chút nữa đụng vào sau lưng anh ấy.

Anh ấy từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá, vừa mới rút ra một điếu chợt nhớ tới điều gì đó quay đầu sang hỏi tôi:

“ Cậu vẫn không ngửi được mùi thuốc lá?”

“.........Ừ.”

Tôi nhẹ nhàng đáp lại, chăm chú nhìn anh ấy đút điếu thuốc trở lại bao sau đó nói với tôi:

“ Không sao đâu, muốn khóc liền khóc chỗ này không có người khác.”

Câu nói này cuối cùng đã trở thành cọng rơm lấn át cảm xúc của tôi.

Nước mắt lập tức trào ra, tôi ngồi sụp xuống vừa khóc vừa nghĩ đến chuyện ban nãy trong phòng bao, Khúc Tâm Dao mở to mắt nói láo, Lâm Kha thà nói dối cũng phải bảo vệ cô ấy, quá quắt hạ thấp tôi như vậy.

Điều quan trọng nhất là tất cả chuyện này đều bị bàn cùng bạn Hạ Viễn nhìn thấy tất cả.

6 năm không gặp, lần đầu tiên gặp lại tôi ở trước mặt anh ấy trở thành nhếch nhác như vậy.

Hạ Viễn không nói chuyện, chỉ là tôi khóc mệt rồi lúc tôi sụt sịt đưa qua một tờ khăn giấy, sau đó đột nhiên nói:

“ Thật ra tớ cũng đọc được bài post đó.”

Tôi giật mình trong giây lát.

“ Mặc dù đăng dưới dạng ẩn danh nhưng dưới khung cảnh mô tả đó, tớ vẫn nhận ra bóng dáng ngôi trường của chúng ta.”

“ Hơn nữa khi cậu nhớ lại quá khứ đã nhắc đến gốc cây hạnh phú đó -------- Ngoài cậu ra không có nữ sinh nào tiết thể dục nào cũng chạy đến gốc câu hạnh phúc để làm đề thi cả.”

Hạ Viễn vậy mà vẫn còn nhớ chuyện này.

Vào năm thứ ba trung học, tiết thể dục nào tôi cũng luyện đề dưới tán lá cây học phúc, thật ra là bởi vì chỗ đó gần sân bóng rổ nhất có thể nhìn rõ được mấy nam sinh chơi bóng rổ.

Người tôi nhìn là Hạ Viễn, nhưng không biết tại sao sau này trong lớp bắt đầu có tin đồn, nói tôi ngồi ở chỗ đó là để xem Lâm Kha chơi bóng.

Trong tiết học, tôi vừa xem chơi bóng vừa làm một bộ đề toán, lúc tôi bị cuốn hút bởi kết quả tính toán của câu hỏi cuối cùng, quả bóng rổ nện qua đây cũng không nhận ra.

Sau một tiếng vang lớn, Hạ Viễn chạy nhanh đến khụy chân xuống lo lắng nhìn tôi:

“ Mạnh Chi Chi, cậu không sao chứ?”

Tôi đỡ lấy cái đầu choáng váng của mình, ngước mắt lên nhìn mái tóc hơi ướt mồ hôi trên trán anh ấy, còn có vẻ tràn đầy lo lắng bên trong ánh mắt tùy ý phóng khoáng của anh ấy, tôi lắc đầu.

Các bạn học trong lớp đều gọi tôi là Mạnh Chi, bạn nữ có quan hệ tốt với tôi gọi là Chi Chi.

Chỉ có Hạ Viễn là gọi tôi là Mạnh Chi Chi.

“ Cậu đã 24 tuổi rồi, tại sao tính cách vẫn mền lòng như vậy?”

Giọng nói của Hạ Viễn rất dễ nghe kéo tôi ra khỏi ký ức:

“ Nếu tớ là cậu, nếu đã tốn nhiều thời gian viết bài post đó, lúc bọn họ công khai trực tiếp dán liên kết vào trong phần bình luận.”

Tôi sụt sịt không phát ra tiếng.

Có lẽ không thấy tôi trả lời trong giọng nói của anh ấy bỗng nhiên tăng thêm trào phúng:

“ Cậu sẽ không còn không nỡ đó chứ?”

Điều này khiến mũi tôi nhức nhối, nước mắt lại suýt chút nữa rơi xuống.

Hạ Viễn vốn dĩ đang đứng đột ngột ngồi xổm xuống, nhích lại gần một chút và nhìn vào mắt tôi ở khoảng cách rất gần.

Đồng tử của anh ấy màu lâu nhạt trong veo giống như nước giặt, không biết có phải ảo giác hay không tôi vậy mà ở trong đó tôi lại nhìn thấy một tia hoảng loạn.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Hạ Viễn là một người kiêu ngạo và cố chấp như vậy, dám ở trước mặt thầy giác ẩu đả làm sao có thể ở trước mặt tôi hoảng loạn được chứ.

“ Tớ không đăng là bởi vì cảm thấy mất mặt.........” tôi nức nở sụt sịt nói, “ Nhưng tớ không muốn để mọi người đều cảm thấy tớ bất luận chuyện gì cũng không bằng Khúc Tâm Dao. Thậm chí dũng khí đi tìm cô ấy để đối chất cũng không có, chỉ dám âm thầm đăng bài trên mạng.......”

Đây là ý nghĩ che giấu thầm kín nhất trong lòng tôi.

Rất ấu trĩ cũng rất buồn cười.

Khi tôi nói ra điều đó, đã chuẩn bị sẵn sàng Hạ Viễn sẽ cười nhạo tôi.

Nhưng tôi đợi một hồi, chỉ nhận được một bàn tay đặt trên đỉnh đầu tôi.

Các khớp tay rõ ràng cảm giác mát mẻ.

Hạ Viễn ở trên đỉnh đầu tôi nhẹ nhàng xoa 2 cái, giống như vỗ về trẻ nhỏ sau đó thu tay lại đút tay vào trong túi quần:

“ Chuyện gì cũng không bằng Khúc Tâm Dao? Cậu quá xem trọng cậu ấy hay là xem thường bản thân? Hay là vì Lâm Kha đã chọn cậu ấy?”

Tôi hơi sửng sốt, đứng dậy cúi đầu đứng trước mặt anh ấy không phát ra tiếng động.

Hạ Viễn im lặng một lúc, lại mở miệng nói trong giọng nói mang theo một chút ý tứ hàm xúc cực kỳ giận dữ:

“ Mạnh Chi Chi! Cậu nói xem cậu trong hàng ngàn lựa chọn liền đi chọn cái thứ như vậy?”

Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại muốn nói như vậy.

Ban đầu rõ ràng là anh ấy từ chối tôi trước.

7.

Tôi tính tình mền yếu, giống như hồi đó chỉ dám ngồi ở bên cạnh sân bóng rổ lặng lẽ nhìn Hạ Viễn chơi bóng, thích cũng không dám dễ dàng nói ra khỏi miệng.

Việc dũng cảm nhất từng làm, có lẽ chính là viết thư tình tỏ tình cho Hạ Viễn nhờ bạn học trong đội thể thao chuyển cho anh ấy.

Không nghĩ tới anh ấy thẳng thắn dứt khoát từ chối như vậy.

Nghĩ đến đó, trong giọng nói của tôi không khỏi tức giận:

“ Tớ không chọn anh ấy lẽ nào chọn cậu sao?”

Hạ Viễn nheo mắt lại, bỗng hơi cúi thấp đầu xuống tiến lại gần tôi nói:

“ Chọn tớ thì sao chứ? Lẽ nào tớ không bằng vị bạn trai cũ ngoại tình kia của cậu sao?”

Trong giọng anh ấy vừa mang theo châm biếm, viền mắt tôi cay cay không màng đến tư thế ám muội này quay đầu rời đi.

Hạ Viễn không có đuổi theo.

Ánh sáng chiếu lên mặt tôi từ tối chuyển sang sáng, tôi đứng ở cửa phòng bao dây dưa một lúc để biểu cảm của bản thân bình tĩnh hết mức có thể.

Tuy nhiên khi tôi định đẩy cửa đi vào cửa từ bên trong đột ngột mở ra.

Lâm Kha đứng ở cửa ánh mắt dán lên mặt tôi trong chốc lát lúc nhìn ra phía sau lưng tôi thần sắc bỗng trở lên có chút khó coi.

Tôi quay đầu lại, mới phát hiện Hạ Viễn không biết từ lúc nào đã cùng đi đến đây.

Một lúc sau, Lâm Kha bỗng mở miệng:

“ Tôi không hiểu tại sao Hạ Viễn ở Bắc Kinh đều rất tốt, năm nay đột ngột trở về........ Mạnh Chi, các người đã sớm thông đồng với nhau đúng chứ? Cô còn có tư cách gì đến khiển trách tôi?”

Ánh mắt anh ấy phát lạnh, ẩn chứa rất nhiều u ám không rõ ràng cảm xúc.

Chỉ là...... trong lời nói của anh ấy chỉ trích tôi dựng tội bịa đặt đó, khiến tôi hoàn toàn lười đi phỏng đoán suy nghĩ của anh ấy, chỉ cảm thấy một làn sóng tức giận trào lên từ đáy lòng.

Tôi tính bác bỏ lời nói của Lâm Kha nhưng Hạ Viễn đã nhanh hơn tôi một bước mở miệng nói:

“ Thế nào? Bản thân cặn bã đi ngoại tình cho nên nhìn ai cũng giống mình? Cậu yên tâm đi tôi trở về là bởi vì điều động công việc. Còn chuyện tối nay....... đó gọi là hành hiệp trượng nghĩa.”

Anh ấy một tay đút trong túi quần yếm một tay khác đưa ra phía sau gáy tôi bẻ một cái tôi mới phát hiện cổ áo len của mình vậy mà lại bị gập vào bên trong cổ áo.

Xong xuôi anh ấy uể oải nói với tôi: “ Được rồi, đi vào đi.”

Từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Lâm Kha lấy một cái.

Đỗ Linh nói anh ấy là bking quả không sai.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, vừa định đi qua Lâm Kha vào bên trong anh ấy đột nhiên đưa tay ra nắm chặt cổ tay tôi.

“ Buông ra!”

Tôi theo bản năng dùng lực để thoát khỏi, kết quả giây tiếp theo một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng đột nhiên bay đến.

Lúc tôi định thần lại mới nhận ra đó là Khúc Tâm Dao.

Cô ấy nhìn Lâm Kha, sau đó nhìn tôi khẽ cau mày:

“ Mạnh Chi, cậu và Lâm Kha đã chia tay rồi tại sao vẫn muốn không ngừng dây dưa?”

Trong giọng nói nghe được sự đường đường chính chính giống với vô số lần trước.

Tôi cuối cùng không thể chịu đựng nổi lui về phía sau một bước nhìn chằm chằm vào hai người này nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: “ Vô liêm sỉ!!!”

“ Rõ ràng là con người cậu không có chút liêm sỉ nào, khi tôi và Lâm Kha vẫn còn chưa chia tay cậu liền không ngừng theo đuổi anh ta. Hiện tại tôi và Lâm Kha đã chia tay rồi, cậu đến chất vấn tôi nhưng đứng trước mặt tôi với lập trường gì? Cho rằng tôi sẽ giống như cậu không hề có giới hạn đạo đức đúng không?”

Lâm Kha và khúc Tâm Dao kinh ngạc nhìn tôi, nhất thời không nói nên lời.

Có lẽ là từ trước đến nay tôi có thói quen im lặng và nhẫn nhịn, khiến bọn họ cảm thấy tôi vĩnh viễn sẽ không phản kích lại cho nên họ càng không kiêng nể gì cả.

Nhưng vào chính thời điểm này, Hạ Viễn đứng bên cạnh tôi giống như là tích tụ chống đỡ một chút dũng khí làm tôi cuối cùng bộc lộ cảm xúc từ đáy lòng ra bên ngoài.

Tôi bỗng nhớ đến hồi đó, trước kì thi tuyển sinh đại học tôi với Hạ Viễn cùng nhau đi tham gia kì thi tự tổ chức tuyển sinh của đại học F.

Sau khi phỏng vấn ra ngoài, sắc mặt tôi rất khó coi bên cạnh có một nam sinh đã trào phúng 2 câu nói tôi chắc chắn sẽ không nhận được.

Ban đầu Hạ Viễn cúi đầu lật sách sau khi nghe thấy câu nói đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu ta khóe miệng hơi cong lên:

“ Cho dù cậu ấy không nhận được thì cậu có thể được nhận chứ? Cậu quá coi trong bản thân cậu rồi!”

Lời nói của anh ấy đã cho tôi dũng khí phản kích lại.

Tôi ngước mắt lên nhìn cậu nam sinh đó:

“ Bạn học Trần Trạch năm 3 cao trung lớp 17 đúng không? Nếu như tôi nhớ không lầm kì thi viết của cậu dường như là người có tên cuối cùng trong danh sách. Chính là bởi vì chuyện này, cậu mới chỉ mong sao kết quả phỏng vấn của người nào cũng cực kì tồi tệ phải không?”

Trần Trạch sắc mặt tái nhợt.

Kết thúc buổi phỏng vấn ngày hôm đó bọn tôi cùng nhau trở về nhà, lúc đi đến chỗ rẽ cầu thang bộ Hạ Viễn đột nhiên đưa tay lên xoa tóc tôi:

“ Nhìn những người trầm mặc muốn chọc giận người ta cũng khó tìm ra điểm đau.”

Trở về hiện tại.

Tôi không muốn nhìn biểu cảm của Lâm Kha tôi lách qua bọn họ đi vào trong phòng bao, lấy chiếc áo khoác từ giá treo áo khoác bênh cạnh, vừa mặc vừa đi ra khỏi phòng.

Đỗ Linh đuổi theo cùng tôi đi ra bên ngoài nhưng lúc nhìn thấy Hạ Viễn cô ấy đã chủ động lùi lại một bước.

“ Bạn học Hạ tớ đột nhiên nhớ tới còn có chút việc cậu đợi một chút cậu có rảnh không? Có thể đưa Mạnh Chi về nhà?”

Hạ Viễn tùy ý gật đầu: “ Được.”

“ Được, vậy làm phiền cậu rồi.”

Cô ấy chọc nhẹ vào sau lưng tôi: “ Đi đi, Chi Chi hôm khác tớ lại tới tìm cậu.”

8.

Cho đến khi ngồi trên xe của Hạ Viễn rất lâu, cảm xúc hỗn loạn dữ dội trong lòng tôi mới từ từ lắng xuống.

Anh ấy với tay bật điều hòa, một tay đặt lên vô – lăng quay đầu sang ghế lái phụ hỏi tôi: “ Địa chỉ?”

Tôi nói địa chỉ cho anh ấy biết.

Hạ Viễn tùy tiện đáp lại một tiếng, sau đó bỗng nhướng người qua bên ghế lái phụ duỗi tay ra kéo dây an toàn từ phía bên cạnh của tôi: “ Thắt lại.”

Lúc anh ấy cúi thấp đầu xuống, những sợi tóc mền mại cọ vào má tôi cảm giác hơi ngứa.

Một mùi hương tuyết tùng thoang thoảng bay vào trong khoang mũi.

Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng lên.

Qua hành động nhoài người sang kéo dây an toàn của anh ấy tôi cúi thấp đầu xuống có chút hoảng loạn nói: “ Tớ tớ.... tớ tự làm được.”

Hạ Viễn khởi động xe cười khẽ nói: “ Tớ sợ cậu tìm không thấy.”

Trên đường về nhà bên ngoài cửa sổ xe tuyết nhẹ nhàng tung bay mặt đất xám lạnh ẩm ướt chẳng mấy chốc phủ một lớp trắng mỏng.

Hạ Viễn dừng xe ở dưới lầu nhà tôi một cơn gió lạnh ập đến, tôi cẩn thận đứng vững trên mặt đất quay đầu nói cảm ơn Hạ Viễn.

“ Cảm ơn cậu....... bạn học Hạ.”

Anh ấy đứng bên cạnh xe, nụ cười trong mắt chợt tắt: “ Bạn học Hạ?”

“ Mạnh Chi Chi, tớ từng trước đến nay chưa từng thấy cậu khách khí như vậy.”

Sau lưng anh ấy xuất hiện một ngọn đèn đường ánh sáng lờ mờ lúc này đã là đêm khuya lại có tuyết rơi, dải cây cảnh kéo dài ven vườn hoa đã khô héo không còn sức sống.

Trong khung cảnh này, chỉ có Hạ Viễn đứng cách tôi 2 bước mang đến sức sống tươi sáng sống động.

Tôi lập tức nhớ đến năm 3 trung học, trước kỳ nghỉ Đông tuyết đã rơi liên tục mấy ngày thế nên tiết thể dục vào hôm thứ 6 thầy giáo dứt khoát cho chúng tôi vận động tự do.

Mọi người đều chơi ném bóng tuyết giống trẻ con.

Tính tách Hạ Viễn xưa nay luôn bướng bỉnh, không ai dám khiêu khích anh ấy.

Nhưng tôi và Đỗ Linh chơi rất vui vẻ trong chốc lát không thể dừng lại được, từng quả cầu tuyết một nện lên đầu anh ấy.

Nhận ra có cái gì đó không đúng, tôi liền quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc là người lùn chân lại ngắn vừa mới chạy được 2 bước liền bị Hạ Viễn đuổi tới chụp lấy mũ tôi.

Nhìn thấy anh ấy chuẩn bị ném quả cầu tuyết qua tôi vội vàng bảo vệ đầu sau đó hét lớn: “ Tớ đang bị cảm cúm!”

Quả cầu tuyết đột ngột dừng ở giữa không trung, trong vô số ánh mắt sáng rực háo hức phía sau.

Anh ấy tùy tiện ném quả cầu tuyết đó đi, sau đó vươn đầu ngón tay mát lạnh quệt một hạt tuyết nhỏ lên chóp mũi tôi: “ Chú ý giữ ấm.”

Nói xong anh ấy bỏ mũ tôi ra quay người rời đi.

“ Mau lên, cẩn thận lại bị cảm lạnh.”

Giọng nói hơi khàn khàn của Hạ Viễn vang lên, đột nhiên kéo tôi trở về thực tại.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy chợt nhận ra cho dù 6 năm đã trôi qua trên người anh ấy những cảm xúc phức tạp đó làm nổi bật vẫn giống như cũ cực kỳ mê hoặc lòng người.

Nếu như.

Nếu như sự mập mờ ban đầu không phải là do tôi ảo giác thì cuối cùng anh ấy đã đồng ý lời tỏ tình của tôi.

Nếu như ban đầu người đi cùng tôi trong suốt 6 năm thanh xuân không phải là Lâm Kha mà là Hạ Viễn.

Kết cục của hiện tại sẽ hoàn toàn khác?

Trong lòng bỗng nảy sinh một dũng khí: “ Trời lạnh lắm cậu có muốn lên trên ngồi một lát, uống một cốc trà?”

Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, hôm nay bố mẹ về nhà bà ngoại để lấy thịt và lạp xưởng vì đã quá muộn liền ở lại bên đó.

Cho nên tối nay ở trong nhà chỉ còn có một mình tôi.

Hạ Viễn ngồi trên ghế sô- pha cúi thấp đầu nhìn ly thủy tinh trên tay trong 3 giây sau đó ngẩng đầu lên nói: “ Trà?”

“ Cái đó.....trong nhà hết nước nóng rồi tớ đang nấu cậu uống một chút rượu vang đỡ khát trước đi.”

Thật là một cái cớ vụng về.

Thú thật bản thân tôi đã quá căng thẳng muốn uống một chút rượu để bình tĩnh lại sau đó bắt chuyện với Hạ Viễn.

Đúng như dự đoán Hạ Viễn cười khẩy một tiếng giống như là đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi nhưng anh vẫn ngửa đầu lên uống hơn nửa ly rượu vang đó.

Tôi ngồi đối diện anh ấy nhâm nhi rượu vang ở trong ly của mình, suy tư xem nên bắt đầu từ đề tài nào thì tốt để bắt đầu một câu chuyện.

Nói chuyện cũ?

Dẫu sao thì tôi và anh ấy..... đã 6 năm không gặp nhau rồi.

Nghĩ đến đây tôi hít một hơi thật sâu hỏi anh ấy: “ Tại sao năm nay cậu lại từ Bắc Kinh trở về đây?”

“ Công ty đã thành lập một chi nhánh ở đây, tình cờ có một vị trí rất phù hợp với tớ cho nên liền trở về.”

Anh ấy nói xong dừng một chút sau đó nói: “ Hơn nữa.......”

9.

Hơn nữa cái gì chứ? Anh ấy không có nói hết.

Tôi lấy hết cam đảm hỏi với theo: “ Thật sự chỉ là vì chuyện này thôi sao?”

“ Bằng không thì?” anh ấy giống như là nghe được câu hỏi buồn cười nào đó, cả người ngồi thẳng lên cong cong khóe miệng, “ Bạn học Mạnh Chi theo cậu xem ra tớ còn có thể vì một việc nào đó khác sao?”

Anh ấy vậy mà gọi tôi là bạn học Mạnh Chi.

Ngay lập tức tôi nghĩ đến lá thư dứt khoát từ chối đó trong lòng lại nổi lên khó chịu.

“ Hay là nói cậu cho rằng tớ trở về từ Bắc Kinh là vì cậu hả?”

Giọng nói trầm thấp truyền vào bên trong tai tôi nhưng nó lại giống như một tiếng sét đánh ngang tai, lý trí của tôi đã bị câu nói này đánh tan thành từng mảnh.

Dưới sự xúc tác của rượu tôi đột ngột bổ nhào qua nắm lấy cổ áo hoodies tiến lại gần mặt của anh ấy.

Trong hơi thở lan tỏa mùi rượu.

Tôi có chút tủi thân nói sau đó rướm người về phía trước hôn anh ấy.

Hạ Viễn không hề đẩy tôi ra ngược lại nhắm mắt lại.

Chúng tôi quen biết nhau 9 năm, đây giống như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa của anh ấy như vậy.

Ban đầu tôi chỉ muốn uống một chút rượu đợi đến khi bản thân thả lỏng rồi sau đó cùng anh ấy nhắc đến những chuyện trước kia.

Nhưng tôi đã đánh giá quá cao tửu lượng của bản thân.

Kết quả tôi gần như đánh mất khả năng suy nghĩ túm lấy cổ áo anh ấy vừa khóc vừa hỏi: “ Cậu không đẩy tớ ra, điều đó chứng tỏ là cậu cũng thích tớ phải không? Lúc đó tại sao lại từ chối lời tỏ tình của tớ chứ?”

Hạ Viễn cau mày: “ Tỏ tình gì?”

Chuyện gì đã xảy ra sau đó, tôi không còn nhớ chút gì.

Đợi đến lúc tôi mở mắt ra đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Người nằm trong chăn trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bên trong.

Sau vài giây lờ đờ những kí ức vụn vặt của tối hôm qua mới từ từ hiện về trong đầu tôi.

Trái tim tôi run lên tôi lờ mờ cảm thấy cái gì đó không ổn.

Quả nhiên, đợi đến lúc tôi xốc lại tâm trạng đi đến phòng khách, trong nháy mắt liền nhìn thấy Hạ Viễn đang ngồi trên sô- pha cúi xuống nhìn điện thoại của mình.

Trên người vẫn còn mặc chiếc áo hoodies của ngày hôm qua chỉ là có chút nhàu nhĩ dúm dó vị trí chỗ ngực áo vẫn còn sót lại một số vết chất lỏng khô không rõ ràng.

Nghe thấy động tĩnh, anh ấy quay đầu lại nhìn.

Tôi nhìn thấy có một dấu răng trên cằm anh ấy, chân tôi mềm nhũn gần như không thể đứng vững.

“ Tối qua đã xảy ra chuyện gì, cậu đã nhớ ra chưa?” anh ấy đút điện thoại vào trong túi quần nhướng mày nhìn tôi, “ Mạnh Chi Chi, được đó...... 6 năm không gặp lòng dũng cảm đã lớn lên không ít.”

“ Tớ.......”

Tôi ấp úng nhất thời không thể nói thành lời.

Nhưng rất kỳ lạ, tâm trạng không hề bối rối như trong tưởng tượng ban đầu.

Xem ra Hạ Viễn không hề tức giận.

Điều này có nghĩa là tuy là trong việc này đã có chút ngoài ý muốn nhưng kết quả không khác nhiều so với những gì tôi đã hình dung.

Nghĩ đến đó, tôi lấy hết dũng khí lại lần nữa ngước mắt lên nhìn về phía anh ấy: “ Tớ biết, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Hạ Viễn sửng sốt một lúc tâm tình giống như là tốt lên không ít. Anh ấy chống cằm nhìn tôi: “ Cậu tính chịu trách nhiệm với tớ như thế nào?”

Trong lòng trong chốt lát xuất hiện vô số suy nghĩ, tôi im lặng một lúc rồi thăm dò hỏi: “ Nếu như hiện tại cậu vẫn còn độc thân, tớ có thể theo đuổi cậu chứ?”

Câu trả lời của tôi làm dừng lại động tác đang đứng dậy của anh ấy.

Tôi giật mình, mắt nhìn chăm chú anh ấy đi đến trước mặt tôi, hơi cúi thấp đầu xuống nhìn tôi trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.

Anh ấy nói: “ Được.”

10.

Tôi lấy từ trong tủ lạnh ra vài lát bánh mì, sau đó cùng Hạ Viễn ăn tạm một bữa sáng đơn giản rồi tiễn anh ấy xuống lầu.

“ Bố mẹ tớ sắp về rồi, đợi qua Tết tớ lại hẹn cậu.”

Tôi vẫy tay với Hạ Viễn, sau đó chỉ chỉ vào áo hoodies: “ ...........cậu về nhà thay quần áo trước đi.”

Sau khi Hạ Viễn lái xe rời đi không lâu, thì bố mẹ tôi trở về.

Bọn họ xách theo túi lớn túi nhỏ lạp xưởng xông khói, bất ngờ khi thấy tôi đứng dưới lầu:

“ Chi Chi, mẹ với bố con không hề gọi cho con tại sao còn biết xuống lầu đợi?”

Tôi có chút chột dạ, vội nhận lấy hai túi từ trong tay bọn họ: “ Con sợ bố mẹ xách theo đồ nặng khó xách muốn xuống đây giúp đỡ bố mẹ một chút.”

Mẹ vừa cảm động vì tôi hiểu chuyện vừa mắng Lâm Kha 2 câu, nói anh ấy chắc hẳn trước đây đối với tôi không tốt như thế nào.

Nói đến đây mẹ tôi liền lập tức dừng lại giống như là biết bản thân đã lỡ lời có chút áy náy nhìn tôi.

Tôi lắc đầu: “ Mẹ con không sao.”

Thật sự là không sao.

Bởi vì tôi nhận ra sau chuyện tối ngày hôm qua sự lưu luyến không rời suốt 6 năm qua đối với Lâm Kha trong lòng tôi đó, đối với chuyện anh ta ngoại tình với Khúc Tâm Dao đau khổ rối bời đều đã nhanh chóng tan biến.

Thay vào đó là sự rung động cuộn trào mãnh liệt đối với Hạ Viễn mà tôi đã cố tình quên đi trong suốt 6 năm qua đã quay trở lại.

2 ngày sau, Đỗ Linh lại chạy đến tìm tôi hỏi tôi có biết chuyện sau buổi họp lớp ngày hôm đó Khúc Tâm Dao và Lâm Kha đã cãi nhau không.

“ Khúc Tâm Dao nói trong lòng Lâm Kha vẫn còn có cậu, Lâm Kha không hề ngay lập tức phủ nhận, cô ấy càng thêm tức giận.” Đỗ linh chế nhạo nói, “ Quả nhiên, bản thân làm tiểu tam mà thượng vị sinh ra sợ hãi đồ bỏ đi bị người khác cướp mất.”

Tôi không nói chuyện.

Cô ấy lại tiếp tục hỏi: “ Đúng rồi, tối ngày hôm đó không phải bking đưa cậu về nhà sao? Sau đó các cậu có nói chuyện với nhau không?”

“........ không có.”

Thật ra là có chuyện đó.

Từ sau khi tôi nói sẽ theo đuổi Hạ Viễn, tôi bắt đầu vắt óc suy nghĩ tìm chủ đề để nói chuyện với anh ấy.

Anh ấy trả lời tôi cũng rất nhanh, thậm chí nghe nói tôi có chút bị cảm cúm còn đặc biệt đi đến dưới lầu đưa thuốc cho tôi.

Những ký ức của 6 năm trước bị lãng quên đang được dần hồi phục lại từng chút một.

Đỗ Linh có chút tiếc nuối thở dài một tiếng: “ Thật ra nếu như cậu có thể ở bên Hạ Viễn cũng rất tốt đó, sau này anh ấy có thể ở lại quê nhà phát triển. Hơn nữa thành thật mà nói từ hồi học cao trung tớ đã cảm thấy cậu và vị bking đó rất xứng đôi. Lớp chúng ta nhiều học sinh nữ như vậy cậu ấy chỉ đối xử với cậu đặc biệt nhất.”

“ Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp cậu lại tỏ tình với Lâm Kha, cậu ta ngược lại một chút động tĩnh cũng không có.”

Chuyện tôi viết thư tình cho Hạ Viễn ngay cả Đỗ linh tôi cũng không nói cho cô ấy biết.

Cho nên, cô ấy vẫn còn chưa biết hồi đó Hạ Viễn đã cự tuyệt tôi.

Nhớ đến chuyện này tôi có chút khó chịu nên vội vàng chuyển chủ đề.

Vào sáng mùng một Tết, sau khi tôi nói năm mới vui vẻ xong với Hạ Viễn mấy giây sau anh ấy cũng trả lời lại bằng một câu: “ Năm mới vui vẻ, Mạnh Chi Chi.”

Bởi vì hôm sau chính là lễ tình nhân, tôi lấy hết cam đảm mời anh ấy:

“ Ngày mai cậu có rảnh không? Có một bộ phim chiếu Tết không tồi có thể cùng nhau đi xem không?”

Sau một lúc Hạ Viễn mới trả lời lại: “ Ngày mai tớ có việc hẹn cậu ngày khác nhé!”

Tâm trạng tôi tụt xuống tận đáy.

Có việc sao?

Là đi thăm họ hàng hay là......... ra ngoài hẹn hò cùng với cô gái khác?

Chẳng mấy chốc tôi liền biết rốt cuộc anh ấy bận việc gì.

Bởi vì lúc ăn cơm buổi trưa mẹ tôi đột nhiên nói với tôi về buổi xem mắt:

“ ........ con trai hàng xóm của dì Ngô con rất có tiền đồ còn cùng tuổi với con, trước đây học đại học Bắc Kinh. Ban đầu tính sinh sống ở bắc Kinh, bố mẹ của cậu ta cũng tính chuyển đến Bắc Kinh sống cùng cậu ta luôn rồi, kết quả cuối năm nay điều động công việc đột nhiên quay trở về đây.”

“ Dì con nói hồi cậu ta còn học đại học chỉ chuyên tâm học tập nên chưa từng yêu đương.......”

Tôi càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, không nhịn được ngắt lời mẹ hỏi: “ Mẹ, cậu ta tên là gì?”

“ Hình như tên là Hạ Viễn.”

Tôi đóng băng tại chỗ, tâm trạng của tôi đột nhiên trở lên cực kì tồi tệ.

Mẹ tôi không hề nhận ra điều đó, vẫn còn thao thao bất tuyệt với tôi kể về ưu điểm của Hạ Viễn.

Sau đó mẹ tôi có chút thận trọng hỏi tôi:

“ Thế nào không bằng gặp mặt nhau một lần ăn một bữa cơm? Vừa hay ngày mai con có thời gian rảnh, thời gian hẹn gặp cũng không tồi.”

Tôi trầm mặc một lúc, nghiến răng đồng ý:

“ Vâng mẹ.”

11.

Ngày hôm sau, tôi ăn mặc đẹp đẽ trang điểm xinh đẹp hùng hổ xông tới hiện trường.

Kết quả vừa tiến vào cửa, liền bắt gặp ánh mắt của Hạ Viễn nhìn qua đây.

Bình tĩnh, thoải mái thậm chí còn mang theo một chút ý cười ung dung.

Tôi đi qua đó, ngồi xuống đối diện anh ấy sau đó nhìn vào mắt của anh ấy hỏi: “ Anh biết tôi là ai không?”

Hạ Viễn lập tức cười một cái: “ Mạnh Chi Chi, em có phải bị ngốc rồi không?”

Tôi chịu đựng nỗi chua xót trong lòng hỏi anh ấy:

“ Nếu ngày hôm đó anh đã đồng ý em sẽ theo đuổi anh, tại sao hôm nay vẫn còn đồng ý đến đây xem mắt? Là cảm thấy không quan trọng, em có thể coi như là một trong số rất nhiều ứng cử viên của anh phải không?”

Nói cho cùng, trong giọng nói của tôi đã âm ỷ mang theo giọng nghẹn ngào.

Tôi có thể chấp nhận chuyện Hạ Viễn không thích tôi, cự tuyệt tôi, nhưng không có cách nào chấp nhận chuyện anh ấy vừa nhiệt tình nói chuyện với tôi hàng ngày vừa chỉ sử dụng tôi như một chiếc lốp dự phòng.

Nghe thấy tôi hỏi như vậy, trong biểu cảm của Hạ Viễn lộ ra vẻ bất lực hiếm thấy.

Anh ấy thở dài một tiếng sau đó hỏi ngược lại tôi:

“ Nếu em đã nói muốn theo đuổi anh, tại sao hôm nay còn muốn đến buổi xem mắt này?”

“ Còn không phải bởi vì em biết đối tượng xem mắt là anh sao!”

“ Anh cũng giống em.”

Anh ấy đưa tay ra, nắm lấy tay tôi đặt lên trên mặt bàn sau đó lặp lại một lần nữa: “ Mạnh Chi Chi, anh với em giống nhau.”

................Hả?

Với lời giải thích của Hạ Viễn tôi cuối cùng đã hiểu.

Đầu tiên anh ấy xác nhận với dì Ngô trước đối tượng xem mắt là tôi, sau đó mới đồng ý.

“ Hôm qua em rủ anh đi chơi sao anh không nói thẳng ra?”

“ Muốn cho em một bất ngờ, còn có nếu em đã nói muốn theo đuổi anh chuyện này phải rõ ràng ở trước mặt người lớn trong nhà mới tương đối yên tâm được.”

Anh ấy khôi phục lại dáng vẻ tùy tiện, sau đó đưa thực đơn tay trong cho tôi:

“ Được rồi, em gọi món đi. Bộ phim mà hôm qua em nói anh đã mua vé rồi, ăn cơm xong chúng ta đi xem nhé!”

Tôi cũng không cáu kỉnh nữa, nhận lấy thực đơn dựa theo khẩu vị của bản thân và khẩu vị hồi xưa của Hạ Viễn gọi vài món, sau đó chuyên tâm cúi thấp đầu ăn cơm.

Rạp phim mà anh ấy mua vé nằm ở khu thương mại đối diện.

Tình cờ là vào dịp Tết Nguyên Đán và còn là lễ tình nhân trong trung tâm mua sắm có thể mô tả như một biển người.

Tôi và Hạ Viễn sánh vai cùng nhau đi đến trước cửa rạp chiếu phim, Hạ Viễn đi lấy vé còn tôi đi mua bỏng ngô và coca.

Kết quả vừa mới đi đến cuối hàng khóe mắt bỗng liếc thấy hai bóng người quen thuộc đang đi đến đây.

Là Lâm Kha và Khúc Tâm Dao.

Giây tiếp theo sau khi nhìn thấy tôi, Khúc Tâm Dao lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười quay đầu sang nhìn biểu cảm của Lâm Kha.

Lâm Kha nhìn tôi mím môi hỏi: “ Em đi một mình?”

“ Liên quan gì đến anh?”

Tôi vừa nói xong thì Hạ Viễn đã lấy xong vé và quay trở lại.

Nhìn thấy Hạ Viễn, vẻ mặt của Lâm Kha đột nhiên trở lên cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn về phía tôi cũng càng trở lên mơ hồ khó hiểu.

Ánh mắt của Hạ Viễn nhìn lướt qua bọn họ, không dừng lại chỉ một chút quay sang hỏi tôi:

“ Vé đã sẵn sàng rồi, đi thôi.”

Thái độ của anh ấy giống như là hai người trước mặt này cùng với người bình thường qua đường không hề có bất kì khác biệt nào, thậm chí còn không đáng để anh ấy lãng phí nửa ánh mắt.

Tôi đưa tay ra nắm lấy cánh tay anh ấy, quay người và đi về phía cổng soát vé.

Từ đầu cho đến cuối cũng giống với Hạ Viễn không có nhìn Lâm Kha lấy một cái.

12.

Bộ phim thật ra là một bộ phim tình cảm chiếu Tết bình thường, phù hợp với các chuẩn mực của xã hội, kết phim cũng là hướng tới cái kết viên mãn mọi người đều thích xem, cảnh tượng náo nhiệt rất phù hợp bầu không khí Tết.

Chỉ là lúc nam nữ chính hôn nhau ở đoạn cuối bầu không khí trong rạp phim có một chút mập mờ.

Tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhìn đôi tình nhân trẻ trước mặt thân mật không thể tách rời có chút bối rối thêm chút rục rịch.

Đang bối rối thì có một bàn tay ấm áp vươn ra nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay tôi.

Một chút tiếp xúc này đã cho tôi khích lệ rất lớn, bàn tay của tôi và Hạ Viễn đan vào nhau, tôi quay người sang nhỏ giọng nói: “ Anh cúi đầu xuống một chút đi.”

Sau đó tôi hôn lên môi anh ấy.

Nụ hôn này rất ngắn ngủi, giống như chuồn chuồn đạp nước nhưng nó không hề giống với nụ hôn mượn rượu làm càn buổi tối hôm đó. Lúc này tôi hoàn toàn tỉnh táo nên sau khi lùi về sau mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng lên.

Cũng may ánh sáng trong rạp chiếu phim mờ tối nên Hạ Viễn không nhận ra điều đó, anh ấy chỉ áp trán vào trán tôi sau đó nhẹ nhàng nói: “ Mạnh Chi Chi, không ngờ lá gan của em bây giờ lại lớn như vậy?”

Tôi giả vờ bình tĩnh quả quyết nói: “ Em đã nói sẽ theo đuổi anh, đương nhiên phải chủ động một chút chứ!”

Sau khi xem phim xong, Hạ Viễn đưa tôi về nhà sau đó dừng xe ở chỗ lần trước rồi nói tạm biệt với tôi.

Đợi đến lúc tôi lên lầu rồi sau đó nhìn xuống dưới từ ô cửa sổ mới phát hiện ra Hạ Viễn vẫn còn chưa rời đi.

Anh ấy vẫn đứng ở chỗ cũ, tựa vào cột đèn đường, một điếu thuốc được kẹp giữa hai đầu ngón tay đầu điếu thuốc lập lòe trong sắc trời đang dần chuyển sang tối.

Tôi chợt nhận ra, kỳ thực Hạ Viễn luôn có thói quen hút thuốc.

Chỉ bởi vì tôi bị viêm họng mãn tính, hễ ngửi thấy mùi thuốc lá sẽ ho cho nên lúc ở trước mặt tôi ấy anh rất ít khi lấy hộp thuốc lá ra.

Rõ ràng có thể nhìn ra anh ấy là một người thờ ơ lại tùy ý, riêng chuyện này anh ấy lại cực kỳ tinh tế.

Tôi đưa tay lên áp lên ngực của mình cảm nhận rõ rệt nhịp tim đang đập nhanh hơn.

“ Chi Chi.”

Giọng nói của mẹ đã cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi quay đầu lại mới phát hiện bố mẹ đang đứng phía sau lưng tôi, sau đó thận trọng hỏi tôi:

“ Hôm nay con và Hạ Viễn gặp mặt cảm nhận thế nào? Nói chuyện có vui vẻ không?”

“....... rất tốt mẹ ạ, ban nãy anh ấy còn đưa con về nhà.”

Mẹ tôi dường như thở phào nhẹ nhõm:

“ Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Con và Tiểu Hạ ở chung cố gắng hòa hợp, thằng bé đối với con cũng rất để tâm, mẹ cảm nhận được thằng bé này so với Lâm Kha con người đó đáng tin cậy hơn, có thể tín nhiệm được,.........”

Tôi kiên nhẫn lắng nghe những lời cằn nhằn ấm áp của mẹ, không khỏi nghĩ về quá khứ.

Đoạn thời gian đó trước năm mới cùng Lâm Kha vừa mới chia tay, tôi còn chưa có gặp lại Hạ Viễn, vẫn còn chưa thích lại anh ấy.

Thậm chí mỗi ngày đều mất ngủ, nghỉ ngơi cũng rất muộn bởi vì chỉ cần nhắm mặt lại trong tâm trí sẽ hiện ra hình ảnh Lâm Kha và Khúc Tâm Dao hết sức thân mật với nhau.

Đoạn thời gian đó là thời gian tuyệt vọng và bất lực nhất của tôi, là bố mẹ đã cùng tôi vượt qua từng chút từng chút một.

Nghĩ đến đây tôi hít một hơi thật sâu sau đó bước đến ôm mẹ vùi mặt vào bả vai mẹ mà nghẹn ngào nói:

“ Con sẽ cố gắng hòa hợp với anh ấy, mẹ không cần lo lắng nữa đâu ạ.”

13.

Sau kỳ nghỉ Tết kết thúc, tôi quay trở lại công ty làm việc.

Nơi làm việc của tôi ở tỉnh lỵ, quê tôi ở một thị trấn loại ba cách đây rất gần.

Sau khi trở lại làm việc tôi mới biết, chi nhánh công ty mới mở của Hạ Viễn cách đó không xa, chỉ cách chỗ tôi làm việc 6 trạm tàu điện.

Thật khéo là căn nhà Hạ Viễn thuê ở đối diện tiểu khu của tôi.

Bởi vì ở rất gần nhau nên việc thường xuyên tiếp xúc cũng trở thành việc hợp lẽ.

Lúc đầu là tôi chủ động mời anh ấy sau khi tan ca hàng ngày cùng nhau ăn cơm tối, về sau chỉ cần ngày nào không tăng ca chuyện này đã trở một sự hiểu biết ngầm ký kết giữa chúng tôi.

Tối ngày hôm đó, gần đến DDL vì phải sửa một cái đề án, tôi đã ở lại công ty đến hơn 11 giờ mới tan làm.

Tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động tôi tính gọi xe về nhà nhưng khi đến cổng công viên tôi lấy điện thoại ra mới nhận ra không biết từ lúc nào nó đã hết pin.

Bây giờ quay lại sạc pin cũng không được nữa rồi, tôi đứng trong gió đêm lạnh thấu xương thất thần một lúc.

Cũng vào lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc dừng trước mặt tôi cửa xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của Hạ Viễn.

Anh ấy cau mày, nét mặt có chút lạnh lùng: “ Tại sao em tắt máy? Điện thoại hết pin?”

“ Ừ,...... em bận sửa đề án, không chú ý đến.”

Sau khi tôi lên xe dùng đầu ngón tay lạnh cóng phát run của mình xoa xoa gò má, nhỏ giọng hỏi: “ Muộn như vậy rồi sao anh còn muốn đến đây đón em?”

“ Vì đã muộn như vậy rồi em không trả lời tin nhắn của anh, gọi điện thoại cũng tắt máy.”

Anh ấy nói vừa khởi động xe vừa quay đầu sang nhìn tôi:

“ Hai ngày trước có tin tức một nữ sinh gặp cướp vào ban đêm, Mạnh Chi Chi anh làm sao có thể yên tâm để em một mình.”

Ma xui quỷ khiến thế nào làm tôi nhớ tới năm ngoái.

Hôm đó trời mưa xối xả, Lâm Kha đích thân đi đón Khúc Tâm Dao về nhà để tôi đơn độc tự gọi xe về, lúc đợi được xe khi đó đã là nửa đêm.

Thật ra lá gan của tôi rất nhỏ hôm đó đã muộn rồi thêm việc đã xem được rất nhiều tin tức xã hội càng khiến tôi sợ muốn bay mạng. Trên đường về nhà tôi vẫn luôn nói chuyện với Đỗ Linh trên weixin không hề tắt máy, cho đến lúc về nhà bình an mới tắt máy.

Sau đó nhìn thấy bài đăng đó trong vòng bạn bè của Khúc Tâm Dao.

Cho dù hiện tại tôi đã không còn tình cảm với Lâm Kha nữa nhưng nỗi buồn ban đầu là có thật nó đã từng tồn tại.

Xe dừng ở dưới cổng tiểu khu của tôi.

Sau khi xuống xe tôi định nói lời tạm biệt với Hạ Viễn, nhưng anh ấy đã cùng tôi xuống xe nói muốn đưa tôi lên trên.

“ Muộn rồi, anh sợ em không an toàn.”

Tôi cùng với anh ấy sánh bước đi qua đoạn đường tối đen như mực xuyên qua dải cây màu xanh hai bên vệ đường đến dưới nhà tôi.

“ Sau này tan ca về muộn, trực tiếp gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.”

“ Được rồi, em lên trên đi.” Anh ấy rất tùy ý vẫy tay chào “ Về đến nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau khi tôi về đến nhà, đầu tiên là gửi tin nhắn bình an cho Hạ Viễn sau đó mới đặt điện thoại xuống đi tắm rửa.

Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, nằm trên giường nghĩ về những chuyện đã xảy ra gần đây.

Lá gan của tôi nhỏ, Hạ Viễn vẫn còn ghi nhớ.

Hồi học cao trung, thường sẽ có bạn học chiếu phim trước buổi tự học buổi tối.

Nếu đó là bộ phim kinh dị, tôi sẽ sợ hãi ngay khi khúc dạo đầu được chiếu, phim cũng chẳng buồn xem nữa trực tiếp chạy ra khỏi phòng học, đi ra hành lang cho khuây khỏa.

Những lúc như thế này, Hạ Viễn thường sẽ đi ra ngoài cùng tôi dựa người vào lan can của hành lang bên cạnh tôi sau đó vùi đầu vào trò chơi trong điện thoại.

Tôi từng hỏi anh ấy, tại sao không vào trong đó xem cùng các bạn học.

Hạ Viễn ngẩng đầu lên nhìn tôi, giọng điệu mười phần tùy ý nói: “ Trước đây tớ đã từng xem qua rồi, cho nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.”

Kết quả hầu như mỗi lần chiếu phim kinh dị anh ấy đều sẽ như vậy.

Lúc đó tôi còn ngớ ngẩn hỏi anh ấy: “ Có phải cậu rất thích xem phim kinh dị? Sao bộ phim nào cậu cũng từng xem qua hết rồi?”

Mãi cho đến hiện tại tôi mới nhận ra bản thân hồi đó có một số lúc cũng khá chậm chạp.

14.

Sau ngày hôm đó, Hạ Viễn bắt đầu đón tôi tan làm sau mỗi lần tôi phải tăng ca.

Thậm chí có vài lần, sau khi anh ấy đưa tôi đến dưới lầu an toàn rồi lại quay về công ty tiếp tục làm hạng mục.

Sau này tôi mới biết anh ấy được chi nhánh bộ phận mới cắt cử đến, anh ấy là thành viên cốt cát của phòng R&D cực kỳ quan trọng, cho nên bình thường công việc của anh ấy đều rất bận rộn.

Nhưng cho dù như vậy, anh ấy vẫn thường xuyên trả lời tin nhắn của tôi trong vài giây.

Vào ngày kỷ niệm, hôm đó công ty thưởng cho nhân viên hai vé vào cửa khách sạn suối nước nóng.

Tôi gọi điện cho Hạ Viễn hỏi anh ấy có muốn đi cùng tôi không.

Đầu dây bên đó truyền đến mấy tiếng gõ bàn phím, theo sau là giọng nói của Hạ Viễn mang theo một chút ý cười:

“ Em muốn cùng với anh đi suối nước nóng?”

Tôi hơi đỏ mặt: “ Vâng, nghe nói tiệc buffet của khách sạn cũng rất ngon.......”

“ Được rồi, đợi anh làm xong công việc này đã nhé!”

Tôi có thể cảm nhận được khoảng cách giữa chúng tôi đang càng ngày càng gần lại.

Những cảm xúc đã bị bỏ quên trong dòng sông dài của thời gian trước đó, cũng đã tìm lại được từng chút từng chút một, thậm chí sớm chiều bên nhau cảm xúc đó càng phát triển mạnh mẽ hơn.

Trên người Hạ Viễn có một khí chất quyến rũ khiến trái tim tôi rung động, cũng có quan tâm chăm sóc chu đáo tinh tế tỉ mỉ.

Thỉnh thoảng tôi cũng nói với mẹ sau đó mẹ tôi cũng sẽ nói:

“ Con và Tiểu Hạ rất đẹp đôi.”

Chỉ là...... mỗi lần nhớ đến lá thư tình bị từ chối đó, tôi vẫn sẽ lập tức mất hết can đảm để tỏ tinh với Hạ Viễn một lần nữa.

Lúc ra ngoài buổi sáng, tôi cố ý hẹn Hạ Viễn sau giờ tan làm cùng nhau ăn cơm tối.

Tuy nhiên khi vừa mới tan làm, tôi liền nhận được một số điện thoại lạ gọi đến.

“ Mạnh Chi, là tớ Hà Chí Niên.”

Tôi mất vài giây mới nhớ ra bạn học đó là ai, cậu ta là thành viên của đội bóng rổ hồi học cao trung của chúng tôi, cùng ở chung một tiểu khu với Hạ Viễn.

Hồi đó bởi vì tôi bận thi bằng lái xe còn Hạ Viễn bận thi Bắc Đại cho nên rất bận rộn, hai bọn tôi rất ít khi có thời gian gặp nhau.

Cho nên lá thư tỏ tình tôi gửi cho Hạ Viễn tôi đã nhờ cậu ta chuyển giúp.

Thư hồi âm sau này cũng là do cậu ta lấy đưa cho tôi.

“ Cậu có chuyện gì sao?”

“ Lâm Kha uống say ở quán bar và liên tục nhắc đến tên của cậu, cậu có thể........... qua đây một chuyến được không?’”

Tôi vốn dĩ muốn từ chối nhưng cậu ta lại tiếp tục nói:

“ Cậu qua đây một chuyến đi, hồi đó cậu tỏ tình với Hạ Viễn chuyện đó tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”

Chuyện này đối với tôi mà nói rất quan trọng, lòng tôi chùng xuống, sau đó vẫy tay gọi xe đi thẳng đến địa chỉ mà cậu ta đã cho tôi.

Trên đường đi, tôi chợt nhớ đến một vấn đề: Không phải Hà Chí Niên và Hạ Viễn có mối quan hệ rất tốt sao? Cậu ta và Lâm Kha bắt đầu từ khi nào lại thân nhau như vậy?

Dưới ánh sáng ấm áp và trong trẻo, tôi bước nhanh đến chiếc bàn trong góc đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Lâm Kha ngước đôi mắt say xỉn lên nhìn tôi: “ Chi Chi.......”

“ Em vẫn còn ở bên Hạ Viễn phải không?”

Tôi hít một hơi thật sâu: “ Chuyện này có liên quan gì đến anh chứ? Lâm Kha là do anh ngoại tình trước, anh không có tư cách mà chất vấn tôi.”

“ Vậy em cũng không được chọn Hạ Viễn! Hồi đó cậu ta đã từ chối lời tỏ tình của em, em vẫn cho là cậu ta thật sự thích em sao?”

Tôi bỗng sững lại cúi người xuống chống lên trên mặt bàn nhìn anh ấy, gằn từng chữ một:

“ Anh làm sao biết được chuyện Hạ Viễn từ chối lời tỏ tình của tôi?”

Hà Chí Niên kéo tôi sang một bên, giọng đầy hối lỗi nói:

“ Xin lỗi, Mạnh Chi. Tớ thừa nhận lá thư hồi đó căn bản chưa từng được gửi đến tay Hạ Viễn, bao gồm cả lá thư “ cự tuyệt” đó đều là do Lâm Kha viết.”

Như một tiếng sét giữa bầu trời quang đãng, mặt tôi tái nhợt cơ thể gần như không thể đứng vững.

“ Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, mẹ tớ nói muốn đưa tớ đi gặp một người bạn thân hơn mười năm của mẹ. Lúc gặp mặt rồi tớ biết con trai của bạn thân mẹ tớ là Lâm Kha, hồi đó mối quan hệ của tớ và Lâm Kha không tệ, cậu ấy nói với tớ, cậu ấy thật sự rất thích cậu. Mấy ngày đó Hạ Viễn không có ở nhà cho nên sau khi cậu đưa thư cho tớ bị Lâm Kha biết được, tớ cũng thuận nước đẩy thuyền đưa cho cậu ta.....”

Sau đó cậu ta do dự một lát và lấy một chiếc hộp vẫn còn được gói từ trong ba lô phía sau lưng ra:

“ Kỳ thực, khi đó Hạ Viễn không có thời gian gặp cậu, nghe tôi nói muốn cùng các cậu đi bơi, cho nên trước khi cậu ấy đi Bắc Kinh, cũng đã nhờ tôi đưa cho cậu một món đồ.” On


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.