Chương 35: Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai
“Ngôn, tôi về trước đây.” Đột nhiên Mạc Vũ lên tiếng. Hắn muốn tìm một nơi thật tốt để cùng người trong lòng “nói chút chuyện” tình cảm. Hắn nghĩ, Diệp cũng sẽ không trách hắn vì đã bỏ đi giữa chừng. Diệp hiểu hắn, nếu không Diệp đã không để cho Thiên Nhất trở lại rồi.
Tề Ngôn gật đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói thêm một câu:
“Cứ từ từ thôi, nước chảy đá mòn.”
Mạc Vũ “ừ” một tiếng, cúi đầu xuống kề vào tai một người, nói nhỏ giọng:
“Nếu như cậu không muốn tôi hôn cậu ở trước mặt mọi người thì hãy yên phận một chút.” Thấy đối phương run rẩy, hắn cười hài lòng, buông bàn tay đang bịt miệng người kia ra, kéo hắn đi tới chỗ để xe của mình.
“Này! Anh mang Thiên Nhất đi đâu?!” Alex thấy vậy, nhìn theo bóng lưng họ, hỏi to.
Động tác của Mạc Vũ không hề dừng lại, cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi của Alex. Ngược lại, Tề Ngôn nhìn thẳng vào mắt của Alex, nghiêm túc hỏi:
“Anh và Thiên Nhất có quan hệ như thế nào?”
Alex nhìn thẳng vào mắt Tề Ngôn, nói:
“Bạn tốt.” Trên thế giới có những điều khó hiểu như thế. Hắn và Thiên Nhất, một người hướng ngoại nhưng tính tình cổ quái; một người không thích giao tiếp với người khác nhưng tính tình lại rất tốt, vừa gặp nhau lần đầu đã trở thành bạn tốt. Hình như kiếp trước bọn họ đã là bạn của nhau thì phải.
Hai tay Tề Ngôn tùy ý cắm vào trong túi quần, nói thẳng vào vấn đề chính:
“Tôi hi vọng anh sẽ làm công tác tư tưởng cho Thiên Nhất.”
Alex cười mỉa mai, hỏi:
“Anh cảm thấy có khả năng đó sao?” Mình bị người kia đánh, tại sao còn phải nói tốt cho hắn?
Tề Ngôn nghe xong cũng không tức giận, hắn nhàn nhạt nói:
“Vũ đối với Thiên Nhất là thật lòng. Thiên Nhất càng sớm thích Vũ, thì sẽ càng đỡ khổ.”
Đúng vậy! Hắn đang nói sự thật. Với tính cách của Vũ thì sẽ không bao giờ buông tay, chỉ biết là, hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để người kia ở lại bên mình.
Alex trầm mặc mấy giây, nghiêm túc hỏi:
“Hắn sẽ đối tốt với Thiên Nhất sao?”
Tề Ngôn không trả lời thẳng câu hỏi của đối phương, mà nhàn nhạt nói:
“Diệp hi vọng bọn họ ở bên nhau.”
Alex kinh ngạc mất mấy giây, nghĩ lại nguyên nhân Thiên Nhất xuất hiện ở đây, biết rõ người kia không nói láo, gật đầu nói:
“Biết rồi.” Diệp nhìn người cực kỳ chuẩn, hơn nữa mọi người đều phải công nhận là anh ta đối với mình rất tốt. Nếu anh ta đã có ý tác thành cho Thiên Nhất và người đàn ông kia, vậy thì chứng tỏ người đàn ông kia là một đối tượng tốt.
“Tôi đưa anh đi bệnh viện, chuyện ở đây lát nữa tôi sẽ giải thích lại với Diệp.” Tề Ngôn nhìn xuống tay hắn, ôn hoà nói. Mặc dù mình đã nắn lại tay cho hắn ta, nhưng đối với người bình thường như hắn ta mà nói, tốt nhất vẫn nên bó bột lại.
Bên này, sau khi Lăng Diệp mang theo Úc Hàn Yên nhảy xong một điệu, liền mang cô đi tới chỗ đôi giày thủy tinh. Anh ôm ngang cô vào trong ngực, định ngồi xuống đi giày cho cô.
Úc Hàn Yên liều mạng lắc đầu, ngăn cản hành động của anh. Trước ánh mắt dò hỏi của anh, cô cười nói:
“Đừng cưng chiều em quá, em tự đi được.”
Lăng Diệp nhìn Úc Hàn Yên giống như kẻ ngốc, ngồi xổm xuống đặt cô lên đùi mình, vừa đi giầy cho cô vừa dùng giọng trầm thấp nói:
“Em là người phụ nữ của anh, anh không cưng chiều em thì cưng chiều ai?”
Đối với lời bộc trực của Lăng Diệp, vào giờ khắc này, cảm xúc của Úc Hàn Yên nhanh chóng lớn dần vì một gốc cây đại thụ che cả trời kia. Cô cười, cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ. Đột nhiên cô đưa đôi môi đỏ mọng của mình tiến đến, hung hăng hôn hai cái lên hai bên má của Lăng Diệp.
Lăng Diệp quay đầu, đối mặt với đôi mắt sáng như sao của Úc Hàn Yên, trái tim anh không tự chủ được run rẩy. Ánh mắt liếc thấy có người đang đi tới ngần hai người bọn họ, anh áp sát vào bên tai cô, nói nhỏ:
“Anh rất mong chờ tối nay.” Sau đó ôm cô đứng dậy.
“Tổng giám đốc Lăng, chào ngài. Tôi là Bạch Triết Nhã – em gái của Bạch Triết Hiên.” Có vẻ như Bạch Triết Nhã không nhìn thấy Lăng Diệp đang ôm Úc Hàn Yên. Cô ta đưa thẳng cánh tay phải thon dài, nhỏ nhắn, mảnh mai của mình về phía Lăng Diệp, cười cười tự giới thiệu về mình.
Lông mi Úc Hàn Yên khẽ chớp. Người kia là đang tới quyến rũ người đàn ông của cô. Thật là không coi cô ra gì.
Sắc mặt Lăng Diệp không biến sắc, anh gật đầu một cái, cánh tay phải đặt bên hông Úc Hàn vẫn giữ chặt, giống như không hề nhìn thấy cánh tay phải của Bạch Triết Nhã đang chìa ra.
Úc Hàn Yên gợn lên một nụ cười xinh đẹp, đưa tay phải của mình ra bắt lấy tay đối phương, nói:
“Xin chào Bạch tiểu thư!”
Bạch Triết Nhã kêu đau một tiếng, sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, nhìn Úc Hàn Yên đầy tức giận.
Úc Hàn Yên vội vàng buông tay đối phương ra, hốt hoảng nhìn đối phương, lo lắng hỏi:
“Bạch tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thật biết đóng kịch. . . . . . Bạch Triết Nhã ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không ngừng cười châm biếm nói:
“Úc tiểu thư không phải chưa học qua lễ nghi đó chứ? Chẳng lẽ lại không biết khi bắt tay với người khác chỉ nên dùng lực vừa phải?”
Úc Hàn Yên nghe xong, trong nháy mắt đã nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Diệp, đầy oan ức nói:
“Diệp, không phải như vậy mà, rõ ràng là người ta đã khống chế lực rồi.” Chưa thu hết móng vuốt của cô, cô nên cảm tạ ân đức mới phải.
Lăng Diệp biết cô đang giả bộ, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng, cúi đầu dịu dàng nói với Úc Hàn Yên:
“Em có làm cho cô ta gãy tay cũng không sao mà.”
Úc Hàn Yên không khỏi sửng sốt. Cô không ngờ Lăng Diệp sẽ nói như thế. Sau khi đã phản ứng kịp, khuôn mặt cô rạng rỡ như một đóa hoa:
“Diệp, anh thật tốt!”
Bạch Triết Nhã quả thật không thể tin vào tai của mình. Nói gì thì cô ta cũng là một mỹ nhân hiếm thấy. Có người đàn ông nào nhìn thấy cô ta mà không mong muốn được tiếp cận chứ. Anh ta thì tốt hơn, tự cô ta đưa tới cửa, thế nhưng anh ta chẳng những coi như không nhìn thấy cô ta mà còn thốt ra một câu như thế.
Được lắm, được lắm. . . . . .
“Diệp, chúng ta qua chỗ ông nội đi ~” Úc Hàn Yên nhìn thấy Lăng Sanh ngồi cách đó không xa, vui vẻ nói.
“Ừ.” Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên đi qua người Bạch Triết Nhã, ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho cô ta.
Sau khi dạ tiệc kết thúc, Lăng Diệp đưa Úc Hàn Yên trở lại biệt thự của mình.
“Tiểu Yên, em đi tắm trước đi. Anh xử lý một chút việc đã.” Anh ôm Úc Hàn Yên đặt lên chiếc giường trong phòng ngủ trên lầu hai, sau khi hôn cô mãnh liệt một hồi mới dùng giọng hơi khàn khàn nói.
Toàn thân Úc Hàn Yên nằm vô lực trên giường, không còn chút hơi sức nào đáp lại:
“Uhm”.
Một lát sau, đã thở đủ rồi. Úc Hàn Yên lăn qua lăn lại trên giường, trong miệng gào khóc:
“A a a, tại sao mình có thể mê sắc như vậy? Lại còn không muốn anh ta dừng!” Cảm thấy phía dưới của mình đã ẩm ướt, cô đưa tay xuống sờ sờ bên ngoài quần lót, máu. . . . . .
Thì ra là dì cả (kinh nguyệt) đã tới, thảo nào hôm nay trước sự trêu chọc của Lăng Diệp cô lại có phản ứng lớn như thế. Đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, cười xấu xa.
Cô cởi quần áo ra, đi đến bên vòi hoa sen, mở nước, để mặc cho dòng nước mơn trớn khắp làn da trắng không tì vết của mình. Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, cô mặc một chiếc quần lót vào đi ra ngoài, đến tủ quần áo của Lăng Diệp lấy ra một chiếc áo mi trắng khoác lên người mình, để chân trần chạy tới thư phòng.
“Nhan Dịch, khả năng của cậu chỉ có thế thôi sao? Tôi đã âm thầm giúp cậu nhiều như thế, nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn còn chưa nắm được vị trí đứng đầu Nhan gia.”
“Được, tôi sẽ cho cậu thêm một số lượng lớn vũ trang nữa.”
Úc Hàn Yên đi tới trước kệ sách của Lăng Diệp, đưa lưng về phía anh, đôi chân dài trắng nõn cứ đi qua đi lại chẳng có quy luật gì, thỉnh thoảng cô còn kiễng chân lên, đưa tay ra với với quyển sách trên cao.
Hô hấp của Lăng Diệp có chút dồn dập, anh nói vội vàng một câu:
“Sẽ bàn lại sau” Sau đó cúp điện thoại. Nếu như anh còn không nhìn ra người kia đang dụ dỗ mình, thì đời này anh đã sống quá uổng phí rồi.
Chương 36: Cảm Ơn Em Đã Xuất Hiện
“Tên tiểu yêu tinh này!” Lăng Diệp khẽ nguyền rủa một tiếng, bước đến sau lưng cô, áp sát cô không để lọt một khe hở nào, hai bộ móng vuốt của anh không ngừng vuốt ve trước người cô.
Một lúc sau, anh đem Úc Hàn Yên quay lại, hai tay anh vòng chắc qua eo cô, nhấc cô lên, để cho hai chiếc đùi đẹp của cô quấn chặt vào vòng eo thon, rắn rỏi của mình, rồi vội vàng hôn xuống môi cô. Nụ hôn này không hề có chút dịu dàng nào, từ đầu đến cuối chỉ chứa đựng sự bá đạo cùng mãnh liệt.
Úc Hàn Yên nghe thấy hơi thở dồn dập của Lăng Diệp. Cô tươi cười, còn chủ động khoác hai tay lên cổ anh, chiếc miệng khẽ mở, phả ra hơi thở mùi đàn hương, để mặc cho con mãnh thú tiến công như nước lũ vào lãnh địa của mình.
Không thể nghi ngờ gì, sự phối hợp của đối phương chính là thứ tình dược tốt nhất trên thế gian này. Lăng Diệp chỉ cảm thấy vào giờ khắc này, sợi dây thần kinh được gọi là “lý trí” trong đại não của anh đã bị chặt đứt hoàn toàn, chỉ còn còn sót lại bản năng nguyên thủy. Anh dùng chiếc lưỡi của mình xâm lấn vào từng ngóc ngách trong khoang miệng người kia, cuối cùng quấn chặt lấy cái lưỡi thơm tho của cô, ép nó đi theo tiết tấu, sự chuyển động của anh.
Đồng thời, đôi tay cũng không chịu dừng, anh không còn đủ kiên nhẫn để cởi từng chiếc nút áo trên người cô, đưa tay xé toạc chiếc áo sơ mi ra.
Úc Hàn Yên trợn trừng mắt, sự kiên nhẫn của người này thật sự quá kém.
Lăng Diệp vẫn nhìn chăm chú vào nét mặt đối phương, dĩ nhiên cũng không bỏ sót động tác trợn trừng mắt của cô, giống như để trừng phạt sự không chuyên tâm của cô, anh vỗ một cái lên chiếc mông săn chắc của cô.
“Ưm. . . . . .” Úc Hàn Yên không khỏi phát ra một tiếng đau đơn, tức giận nhìn người kia.
Giày xéo môi lưỡi đối phương đã đủ, Lăng Diệp rút lưỡi ra, hôn một đường thẳng xuống chiếc cổ đẹp đẽ của cô. Mỗi một nơi anh đi qua đều đỏ bừng một mảng, rất giống như nhiều bông hoa hồng đỏ nở rộ.
Úc Hàn Yên bị ép cho hơi ngửa đầu lên, cảm giác tới quá mãnh liệt, mỗi nơi anh hôn qua đều giống như bị thiêu đốt. d✩đ✩l✩q✩đ Chuyện tới nước này, cô cũng không biết mình chọn cách này để báo thù cho hành động trêu chọc của anh ở bữa tiệc là đúng hay sai nữa. Mỗi lần đến thời kỳ kinh nguyệt, cơ thể cô đều trở nên đặc biệt nhạy cảm. Cô cũng không phân biệt được, lúc này đây thứ đang chảy ra ở phía dưới rút cuộc là máu hay là gì nữa.
Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên, hai chân anh mở ra, nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Anh nghĩ, lần này bất luận như thế nào cũng phải làm tới cùng!
Vừa đặt cơ thể đã đỏ ửng của người kia lên giường, anh đã không thể chờ đợi được nữa, nằm đè lên.
Phía trong bắp đùi Úc Hàn Yên truyền tới cảm giác co giật, đắm chìm trong tình yêu. Cô hít sâu một hơi, nói:
“Dì cả của em tới rồi.”
Lăng Diệp sửng sốt mất hai giây. Bàn tay anh kéo thẳng quần lót của cô xuống, không cam lòng nhìn. Đúng thật. Sắc mặt anh đã đen như đáy nồi, nhìn Úc Hàn Yên đầy tức giận, hận không thể cắn nát cô ra nuốt vào trong bụng.
Úc Hàn Yên có chút chột da, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Cho em hai lựa chọn, hoặc dùng tay, hoặc dùng miệng.” Nói gì thì nói, Lăng Diệp cũng không chịu “mình làm mình hưởng” nữa rồi. Anh tự đưa ra hai cách để người kia chọn lựa.
Khóe miệng Úc Hàn Yên khẽ co quắp. Dù thế nào cô cũng không ngờ được sự việc lại thành ra thế này. Nó hoàn toàn nằm ngoài kịch bản của cô. Cô nhìn người đàn ông đẹp trai đang phẫn nộ chờ câu trả lời của mình trước mặt, nói hơi van cầu:
“Em không chọn cả hai được không?”
“Em muốn anh dùng sức mạnh sao?” Lăng Diệp nhíu mày, nói uy hiếp.
Mẹ kiếp! Tự gây nghiệt không thể sống mà. Úc Hàn Yên nhắm hai mắt lại, nằm thẳng cẳng trên giường.
Lăng Diệp cắm đầu cắm cổ cởi quần áo ra, không nói hai lời kéo người trên giường đi vào phòng tắm.
“Anh làm gì thế! Em tắm rồi!” Úc Hàn Yên cúi đầu, nhìn người đang cởi quần lót mình ra, nâng cao âm lượng nói.
Lăng Diệp đá chiếc quần lót của cô qua một bên, mở vòi nước ấm, ôm cô đến dưới vòi hoa sen, lặp lại:
“Dùng tay hay miệng?”
“Mẹ nó! Để tinh trùng lên não à!” Úc Hàn Yên nhìn cặp mắt đã đỏ au của người kia, mắng thầm trong lòng.
Cả phòng kiều diễm. . . . . .
Chờ đến khi bọn họ đi ra thì đã là một tiếng rưỡi sau đó rồi.
“Đều tại anh! Hại hai tay em bây giờ vẫn tê dại!” Úc Hàn Yên dùng đôi mắt to tròn của mình, hung hăng trợn trừng trừng người kia, lên án.
Tâm trạng Lăng Diệp đã tốt lên không ít. Anh dùng giọng khêu gợi nói:
“Uhm, anh sấy tóc giúp em.”
Khóe miệng Úc Hàn Yên không tự chủ được nhếch lên một đường con đẹp mắt. Cả người cô nằm úp lên giường, đưa đầu ra mép giường.
Lăng Diệp lấy một chiếc máy sấy từ một chiếc ngăn kéo cách đó không xa ra. Anh ngồi ở mép giường, đặt đầu Úc Hàn Yên lên đùi mình, rồi bật máy sấy cẩn thận hong tóc cho cô.
Không thể không thừa nhận, tóc Úc Hàn Yên rất đẹp, không dầu không khô, vô cùng mềm mại, những sợi tóc lướt qua kẽ tay có cảm giác rất dễ chịu.
Vừa mới bắt đầu Úc Hàn Yên cảm thấy rất thoải mái, dần dần ngủ thiếp đi. Đợi đến khi tóc cô được hong khô thì cô đã ngủ say như chết rồi.
Lăng Diệp nhìn gương mặt hoàn mỹ đang ngủ có chút bất đắc dĩ. Anh cẩn thận từng li từng tí điều chỉnh lại tư thế ngủ tốt cho cô, đặt đầu cô lên trên gối, lẩm bẩm:
“Tiểu Yên, cảm ơn em đã xuất hiện trong đời anh. . . . . .”
Bên này được ôm được mỹ nhân về, bên kia ngay cả sự yên tĩnh cũng không có được.
“Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào hả?!” Mạc Vũ thấy Thiên Nhất từ lúc đi ra khỏi biệt thự vẫn im lặng không nói gì thì đã phát điên hoàn toàn. Hắn kéo Thiên Nhất vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, hai tay áp chặt hai cánh tay Thiên Nhất, đè hắn vào sát cửa, quát lên.
Thiên Nhất cúi đầu nhìn hai tay đối phương đang kẹp chặt hai cánh tay mình, hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói:
“Tôi muốn anh thế nào, anh sẽ làm như thế sao?”
Mạc Vũ không ngờ đối phương sẽ nói như thế, sửng sốt mấy giây, nghiêm túc nói:
“Đúng! Chỉ cần cậu không rời khỏi tôi, cậu muốn gì cũng được.”
Thiên Nhất cười mỉa mai, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Mạc Vũ, nói giống như thở dài:
“Đáng tiếc, nguyện vọng lớn nhất của tôi lại là rời khỏi anh, hơn nữa, còn càng xa càng tốt.”
“Con mẹ nó, tôi là ôn dịch sao?!” Mạc Vũ cúi đầu sát vào mặt Thiên Nhất, vô cùng tức giận quát.
Thiên Nhất khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
“So với ôn dịch, anh còn đáng sợ hơn.”
“Chỉ vì tôi thích cậu, mà chịu sự châm chọc, khiêu khích của cậu sao?! Cậu cho rằng tôi muốn thích cậu sao!” Ngần này tuổi rồi, nhưng Mạc Vũ chưa bao giờ chịu qua nỗi khốn khổ này. Tay anh bắt lấy cái ót của Thiên Nhất, làm cho hắn nhìn thẳng mình, lớn tiếng nói.
“Vậy thì đừng yêu thích tôi nữa.” Thiên Nhất nghiêm túc nói.
Mạc Vũ muốn xé nát cái miệng trước mặt này ra, nhưng hắn lại không xuống tay được. Hắn đấm một đấm vào tường, trước khi rời đi để lại một câu:
“Nếu như tôi có thế khống chế được trái tim tôi, thì tôi tuyệt đối sẽ không để cho nó thích cậu!”
Mạc Vũ vừa ra khỏi cửa thì điện thoại đã vang lên. Hắn nhìn số hiển thị trên màn hình, ngón cái không dừng được muốn ấn nút từ chối. Sau khi hắn thở sâu hai hơi, đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn xuống, lấy lại sự bình tĩnh, nhấn nút trả lời.
“Diệp.”
“Ngày mai đến đảo không người huấn luyện người mới. Khi chưa có lệnh của tôi cậu không được quay về.”
Mạc Vũ cười khổ nói:
“Diệp, có phải cậu muốn tôi không còn đường lui không?” Hòn đảo hoang quỷ quái kia ngoài rừng rậm ra chỉ có sông ngòi, thời tiết lại còn ác liệt đến tàn bạo, nói là đoạn tuyệt với nhân gian cũng không quá đi.
“Tôi cho là tôi đang đưa than cho cậu sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ở nơi đó, cậu vừa có Thiên Nhất ở bên cạnh để huấn luyện bản lĩnh cho hắn, lại vừa có thể bồi dưỡng tình cảm với hắn.”
Mạc Vũ nhíu mày, hỏi:
“Cậu khẳng định đây không phải là trừng phạt tôi, vì lần trước đã tự động dẫn bà xã của cậu đến phòng phòng huấn luyện đó chứ?” Đây chính là điều người ta vẫn nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn sao?
“Nếu không muốn đi, vậy cậu đến các bộ lạc ăn thịt người ở Châu Phi khai thác khoáng sản đi.”
“Đừng đừng đừng! Lão ông đừng tức giận mà! Tiểu nhân sẽ đi liền.” Mạc Vũ nói nịnh bợ.
“Ngày mai sẽ có một lượng lớn lính đặc chủng trẻ tuổi xuất ngũ, cậu hãy khai phá tốt vào.”
………….
Nhan Hạo nhìn chằm chặp tờ báo trong tay, thì ra vẫn chưa chết. Tin tức phong tỏa thật tốt! Đính hôn với Lăng Diệp sao?
Hắn nhìn cặp mắt vẫn như cũ, sáng chói lọi như ngôi sao của người kia, khóe môi khẽ cong lên, em chỉ có thể ở bên cạnh tôi.