CHƯƠNG 8: NHÓC CON ĐAU LÒNG
CHƯƠNG 8: NHÓC CON ĐAU LÒNG
Sắc mặt Thẩm Quỳnh Dao hơi thay đổi, cô ta lựa chọn công ty thiết kế trang sức này vốn dĩ là muốn đặt một bộ nhưng không ngờ lúc lật xem tạp chí, cô ta bất ngờ biết được thông tin Trịnh Liên Nga là nhà thiết kế trang sức ở đây.
Cho nên cô ta lập tức chọn Trịnh Liên Nga làm người thiết kế bộ này. Cô ta vẫn luôn mong được biết khi thấy bản thân giàu sang, quý phái, cô sẽ tức đến mức nào? Nhưng đợi nhiều ngày như vậy, thứ mà cô ta nhìn thấy lại là vẻ mặt hoàn toàn không có cảm xúc của Trịnh Liên Nga.
Cô ta làm sao có thể cam lòng cho được.
"Trịnh Liên Nga cô không muốn tán gẫu với tôi những chuyện trước đây sao? Dạo gần đây cô thế nào rồi?"
"Nếu bà Lục chỉ đơn thuần là tò mò về cuộc sống riêng của tôi, vậy thì xin mời cô trở về thôi. Nếu cô muốn tôi thiết kế cho cô vậy thì xin cô hãy đưa ra yêu cầu của mình."
Tuy Trịnh Liên Nga rất hận người phụ nữ này, hận đến độ muốn đẩy cô ta vào địa ngục nhưng vì con trai, cô đành nhịn lại tất cả những chuyện có thể nhịn.
Thẩm Quỳnh Dao nhìn Trịnh Liên Nga như nhìn kẻ địch. Thấy Trần Liên Nga vẻ mặt hồng hào, sáng bóng cùng với bộ đồ màu xám rất hợp dáng, lộ ra vẻ khéo léo, chín chắn, Thẩm Quỳnh Dao khó chịu. Càng khiến cô ta không thoải mái hơn là tại sao Trịnh Liên Nga có thể trèo lên vị trí nhà thiết kế hàng đầu chứ?
Tuy quả thật có năng khiếu vẽ, nhưng đó cũng chỉ là trình độ nghiệp dư, không ngờ bốn năm không gặp, cô lại trở thành nhân vật tài hoa hơn người như thế.
Đúng là không nên như thế, thứ Quỳnh Dao muốn, là được thấy Trịnh Liên Nga chán nản sa sút, tốt nhất là sống ở dưới đáy xã hội.
Thẩm Quỳnh Dao thấy Trịnh Liên Nga không chịu nói chuyện quá khứ, đành đứng lên nói: "Tôi cho cô ba ngày phải giao cho tôi bản thảo khiến tôi hài lòng. Nếu không làm được, đừng trách tôi không niệm tình cũ, khiếu nại với ông chủ của công ty cô, nói cô bất tài. Tôi xem vị trí nhà thiết kế hàng đầu này cô có thể ngồi được bao lâu?" Nói xong, Thẩm Quỳnh Dao kiêu ngạo đi ra cửa, lúc sắp ra tới cửa còn quay đầu lại, đắc ý nhướng mày nói: "Trịnh Liên Nga, đây chính là địa bàn của tôi, cô muốn sống ở đây không dễ đâu."
Bên ngoài cửa sổ phòng họp, một đôi mắt to đen như bảo thạch đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ở bên trong. Đôi mắt kia rõ ràng là ngập tràn lửa giận. Đáng giận, người phụ nữ kia dám uy hiếp bắt nạt mẹ cậu.
Trịnh Liên Nga cũng siết chặt nắm đấm. Quả thật câu uy hiếp này của Thẩm Quỳnh Dao đã kích thích cô, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để cho cô ta thoải mái như vậy.
Cô bình tĩnh tự nhiên, không hề sợ hãi.
Thẩm Quỳnh Dao nhìn thấy dáng vẻ chẳng lo lắng sợ hãi gì của Trịnh Liên Nga, sắc mặt càng khó coi hơn: "Trịnh Liên Nga bây giờ tôi sống rất hạnh phúc với Tuấn Khải, tôi cảnh cáo cô, cô không được xuất hiện trước mặt anh ấy. Anh ấy nhìn thấy cô chỉ cảm thấy buồn nôn thôi."
Trịnh Liên Nga hơi cong môi, quay đầu nói: "Tôi không rảnh như vậy."
Thẩm Quỳnh Dao thấy lời như thế cũng không kích thích được Trịnh Liên Nga, cảm thấy rất ngạc nhiên. Người phụ nữ này mất trí rồi sao? Quên hết chuyện bốn năm trước rồi à?
Nếu không, thì cô ta kích thích đến thế, Trịnh Liên Nga nên giận dữ đến không chịu nổi mới đúng chứ?
"Bà Lục, không tiễn." Trịnh Liên Nga nói xong, vượt lên trước, kéo cửa đi ra ngoài.
Trịnh Liên Nga bước đi nhanh nhưng không phải là về phòng làm việc của cô, mà là nhà vệ sinh.
Bởi vì hốc mắt của cô hơi chua xót, tâm trạng của cô cũng cuồn cuộn dâng tràn. Cô không muốn xuất hiện như vậy trước mặt con trai, vì vậy cô phải điều chỉnh lại tâm trạng một chút, sau đó mới đi ra ngoài được.
Nhưng mà cô không biết, Tiểu Đậu Đinh ở phía sau, đau lòng nhìn theo bóng dáng của mẹ, siết chặt nắm tay nghĩ, chắc chắn mẹ cậu rất buồn bực, đau lòng.
Thẩm Quỳnh Dao cũng vài người trợ lý tiễn ra tận cửa.
Trịnh Liên Nga bước từ nhà vệ sinh ra, đột nhiên cô nhìn thấy Tiểu Đậu Đinh đang đứng ở hành lang. Cô sợ hết hồn, vội vàng mỉm cười nhìn cậu: "Bình à, sao con lại chạy đến đây? Không phải mẹ đã bảo con chơi với cô Đường sao?"
Cậu chớp chớp đôi mắt to đen, nhìn viền mắt hơi phiếm hồng của mẹ, cậu bé ôm lấy cô: "Mẹ ơi…"
"Sao thế con?"
Cậu nhóc lắc đầu, hơi nản chí. Bây giờ cậu vẫn còn nhỏ, cậu vẫn không thể bảo vệ được mẹ để mẹ không bị người khác bắt nạt, nếu có ba ở đây thì tốt rồi.
"Mẹ ơi, nếu ba có ở đây thì mẹ không cần phải làm việc cực nhọc nữa rồi."
Trịnh Liên Nga cả kinh, sao đột nhiên cậu nhóc lại có ý nghĩ này chứ?
"Mẹ rất thích công việc này mà! Mẹ không cảm thấy vất vả." Trịnh Liên Nga cười khuyên nhủ.
Nhưng mấy lời lúc nãy cậu nhóc đều nghe thấy hết rồi, cái người phụ nữ ăn mặc vô cùng sang trọng kia đã bắt nạt mẹ cậu, chuyện này khiến cậu vừa tức vừa giận.
"Nhưng mà...nếu thực sự có ba ở bên cạnh mẹ, bảo vệ mẹ thì tốt biết bao."