CHƯƠNG 7: GẶP LẠI THẨM QUỲNH DAO
CHƯƠNG 7: GẶP LẠI THẨM QUỲNH DAO
Trịnh Liên Nga dẫn con trai vào phòng khách, vừa vào thang máy trợ lý Đường Dung Dung của cô đã đứng chờ cô rồi.
"Cô trông Bình giúp tôi nhé, tôi đi gặp khách hàng đây. Cô trông đừng để cho nó chạy lung tung nhé."
"Được rồi, chị Trịnh." Đường Dung Dung rất vui vẻ nhận lấy công việc này.
Bởi vì có thể chơi với Tiểu Đậu Đinh nên Đường Dung Dung cũng vui vẻ không thôi.
"Bình à, con có muốn ăn kẹo không? Cô lấy cho con nhé." Đường Dung Dung lấy hai cây kẹo từ trên bàn làm việc ra dụ dỗ cậu.
Nào biết cậu bé lại hếch mặt lên: "Cháu không phải trẻ con, cháu không ăn kẹo đâu."
Không phải trẻ con. Đường Dung Dung nhịn không được kích động phì cười. Nhìn xem, Tiểu Đậu Đinh đáng yêu quá.
Trịnh Liên Nga đi tới văn phòng của cấp trên trước. Cấp trên của cô là một phụ nữ bốn mươi tuổi, rất có tính kiên nhẫn và cũng rất có năng lực. Cô ấy là con lai, tên là Linda, cũng là một người phụ nữ đã ly hôn, nuôi con một mình. Vì vậy, trên công việc cô ấy rất quan tâm đến Trịnh Liên Nga, trong cuộc sống cũng giúp đỡ cô rất nhiều.
Trịnh Liên Nga rất kính nể cũng rất tôn trọng cô ấy.
Linda vừa thấy cô đi vào, đã nghiêm túc nhìn cô nói: "Liên Nga à, chị đã gặp người khách này của em rồi. Là một bà chủ nhà giàu vô cùng kén chọn, hơi khó giải quyết. Hơn nữa yêu cầu của cô ta rất cao, nhưng ra giá cao hơn dự kiến của chúng ta, em phải cẩn thận ứng phó, công ty rất xem trọng mối làm ăn này."
"Chị yên tâm đi! Giao cho em, em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Trịnh Liên Nga tự tin nói.
Cô không thể không tự tin với công việc này, bởi vì cô yêu thích nó.
"Được, vậy thì giao cho em, khách đang đợi em ở phòng họp số 6 đấy."
"Không biết vị khách hàng này xưng hô thế nào?"
"Em chỉ cần gọi là bà Lục là được." Linda nói.
Bà Lục, hai chữ này nháy mắt làm cho Trịnh Liên Nga hơi căng thẳng, tim cô khẽ nhói lên. Nhưng cô nghĩ bà Lục này chắc không phải là bà Lục mà cô nghĩ tới đâu nhỉ?
Đừng, đừng bao giờ là cô ta. Bây giờ cô còn chưa muốn gặp bất cứ người nào của nhà họ Lục đâu.
Trịnh Liên Nga thầm cầu nguyện trong lòng, cô đã đến phòng họp số sáu.
Trước cửa phòng họp đã có trợ lý phục vụ trà nước đứng đợi sẵn, thấy cô đi tới chủ động mở cửa cho cô.
Trịnh Liên Nga cắn môi, hít sâu một hơi bước vào.
Khi cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ tao nhã, quý phái đang ngồi trên sôpha kia, tim cô như ngừng đập trong chốc lát.
Người mà cô không muốn gặp nhất lúc này, ông trời lại cứ an bày đưa người đó đến trước mặt cô, cô đúng là có muốn trốn cũng trốn không thoát.
Là Thẩm Quỳnh Dao.
Cô ta nhìn thấy Trịnh Liên Nga cũng hơi kinh ngạc, nhíu mày. Khóe môi cong lên nụ cười đắc ý và mỉa mai: "Đúng thật là cô rồi, tôi còn tưởng mình nhìn lầm tên của cô đấy."
Khuôn mặt này của Thẩm Quỳnh Dao như gợi lại hết thảy chuyện cô bị sỉ nhục, bị chà đạp, bị xua đuổi, bị mưu hại của bốn năm trước rõ mồn một.
Bàn tay đặt bên hông của Trịnh Liên Nga siết thật chặt. Cô cố gắng đè xuống chuyện cũ trước kia, nuốt oán hận trở ngược vào trong. Cô nghĩ tới con trai, bây giờ cô chưa có đủ tiềm lực để đấu với những người này. Lúc này chuyện cô cần làm nhất chính là sống thật hạnh phúc với con trai.
Bàn tay Trịnh Liên Nga siết chặt thành nắm đấm, rồi rất bình tĩnh đi đến trước mặt Thẩm Quỳnh Dao nói: "Xin chào bà Lục, tôi tên là Trịnh Liên Nga, là nhà thiết kế trang sức lần này do cô chỉ định. Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho cô?"
Thẩm Quỳnh Dao ngẩn ra. Cô ta hơi kinh ngạc với vẻ bình tĩnh của cô. Ánh mắt gian xảo, sắc bén của cô ta nhìn chằm chằm Trịnh Liên Nga, như muốn nhìn ra được dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô từ bên dưới lớp mặt nạ bĩnh tĩnh này.
"Hừ, bà Lục ngày trước đã lưu lạc thành nhà thiết kế trang sức rồi sao. Cô có biết tôi thiết kế trang sức để làm gì không? Là Tuấn Khải muốn làm quà kỷ niệm bốn năm ngày cưới của chúng tôi đấy. Hai tháng sau khi cô bỏ đi, tôi đã kết hôn với Tuấn Khải rồi, cô bất ngờ không?"
"Xin hỏi lần này bà Lục có yêu cầu đặc biệt gì với trang sức không? Hay là giao cho tôi toàn quyền thiết kế?" Trịnh Liên Nga lờ đi lời nói của cô ta.