CHƯƠNG 49: BÍ MẬT ĐỘNG TRỜI
CHƯƠNG 49: BÍ MẬT ĐỘNG TRỜI
Trịnh Liên Nga sa sầm sắc mặt, cô lạnh lùng nhìn Thẩm Quỳnh Dao đang lên giọng cảnh cáo: “Cô Lục, lời này của cô là có ý gì?”
Thẩm Quỳnh Dao khoanh tay cười khẩy: “Có ý gì, cô còn không biết sao? Hôm nay Tuấn Khải nói với tôi, anh ấy đã gặp cô ở nhà hàng, cô nói xem, thành phố A lớn như vậy, sao lại chỉ gặp trúng cô? Có phải là cô cố tình tạo ra cơ hội để tiếp cận anh ấy không?”
Trịnh Liên Nga vừa nghe vậy, bật cười thành tiếng: “Tại sao tôi phải tạo cơ hội tiếp cận một tên đàn ông từng bỏ rơi tôi chứ?”
Thẩm Quỳnh Dao vẻ mặt vẫn chưa hết tức giận, giọng nói sắc bén: “Tại sao? Đương nhiên là vì Tuấn Khải nhà chúng tôi có tiền, cô muốn xin sự đồng tình trước mặt anh ấy, để anh ấy tội nghiệp cô, bố thí cho cô, rồi cô lợi dung anh ấy để kiếm chác lợi lộc.”
“Cô Lục, nói chuyện tử tế một chút, cho dù tôi có nghèo, không có tiền, tôi cũng tuyệt đối không cần đến sự thương hại và bố thí của Lục Tuấn Khải. Nếu như tôi thật sự muốn lấy thì tôi sẽ đòi lại mười lăm phần trăm cổ phần của nhà họ Lục trong tay anh ta.” Trịnh Liên Nga cao giọng nói.
Thẩm Quỳnh Dao nghe xong, lập tức trừng lớn mắt: “Cô vẫn còn muốn đòi lại mười lăm phần trăm cổ phần đó?”
“Đương nhiên là tôi muốn, bởi vì thứ đó vốn dĩ là của tôi, năm đó mấy người hợp lại tính kế tôi, cướp của tôi. Tôi muốn lấy lại, có gì mà không được?” Trịnh Liên Nga lạnh lùng đáp lại.
Thẩm Quỳnh Dao giống như nghe được một mẩu chuyện khôi hài, cười thành tiếng: “Trịnh Liên Nga, đơn ly hôn năm đó đã viết rõ ràng, cô đồng ý từ bỏ mười lăm phần trăm cổ phần kia, toàn bộ giao cho Tuấn Khải, bây giờ, cô còn muốn lấy lại? Nằm mơ đi!”
Tuy trong lòng Trịnh Liên Nga như bị kim đâm đau nhói, vô cùng khó chịu, nhưng, cô ngẩng đầu lên, không cam lòng, trả lời: “Đời này còn dài lắm, ai biết được liệu tôi có năng lực này không?”
“Nói như vậy thì, chuyện gặp nhau ở nhà hàng, không phải do cô cố ý?” Thẩm Quỳnh Dao híp mắt hỏi.
Trịnh Liên Nga cũng hiểu được, Thẩm Quỳnh Dao nói những lời này là muốn nghe được đáp án khiến cô ta yên tâm, cô lạnh lùng nói: “Nếu như không có chuyện gì, tôi phải làm việc rồi.”
Thẩm Quỳnh Dao thấy cô không chịu nói rõ ràng, lập tức chặn cô lại: “Cô nói rõ ràng cho tôi, cô và Tuấn Khải gặp nhau ở nhà hàng, có phải do cô cố ý sắp xếp không?”
“Phải thì sao? Không phải thì sao? Tóm lại, đó là tự do của tôi.” Trịnh Liên Nga cũng không muốn cho cô ta cảm thấy thoải mái, nói xong, mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Quỳnh Dao tức giận cắn môi, sắc mặt khó coi, nếu nghĩ kỹ lại thì trong lời Trịnh Liên Nga vừa nói đã có đáp án rồi nhưng mà, Thẩm Quỳnh Dao lại không dám thả lỏng, bởi vì Lục Tuấn Khải đã bắt đầu cảm thấy đồng tình và muốn bù đắp cho Trịnh Liên Nga rồi.
Trịnh Liên Nga bây giờ giống như một quả bom hẹn giờ bên cạnh Lục Tuấn Khải, giống như cô ta năm đó, lúc nào cũng có thể ra tay với Lục Tuấn Khải. Thẩm Quỳnh Dao không dám sơ suất.
Hơn nữa, có một số chuyện, cũng chỉ có Thẩm Quỳnh Dao biết. Rằng cô cứ tưởng Lục Tuấn Khải sẽ yêu mình cả đời này, nhưng sự thực thì, bốn năm trôi qua lại phát hiện, Lục Tuấn Khải không yêu cô nhiều như cô tưởng tượng.
Thẩm Quỳnh Dao mở cửa phòng họp đi ra ngoài, cô ta cũng không muốn đến tìm Trịnh Liên Nga nữa, muốn đi dạo phố mua vài bộ đồ mới, chỉ cần cô ta giữ được ngoại hình xinh đẹp thì Lục Tuấn Khải sẽ không nhìn đến người phụ nữ khác.
Cô ta đi vào nhà vệ sinh dặm lại phấn, xách túi bước vào, cô ta đẩy cửa một phòng vệ sinh rồi ngồi xuống.
Mà lúc này, bên ngoài có vài nữ nhân viên đi vào, nói chuyện rất vui vẻ.
“Nghe nói gì chưa? Sáng nay nhà thiết kế Trịnh lái một con xe vài tỷ đi làm đấy.”
“Nghe rồi! Bọn tôi đã sớm đoán ra được người kia là ai rồi.”
Một người phụ nữ mới đến làm việc không biết, hỏi: “Là ai thế?”
“Chính là ông chủ của tòa nhà cao tầng đối diện, tổng giám đốc Trần Diên Khang của tập đoàn Trần Thị.”
“Mọi người nói xem, nhà thiết kế Trịnh và Trần Diên Khang thực sự đang qua lại với nhau sao? Nếu như hai người họ thật sự là đang quen nhau thì sao nhà thiết kế Trịnh còn phải đi làm ở đây?"
“Phụ nữ nhất định phải độc lập, chẳng lẽ bạn trai là người giàu nhất thế giới thì cô ấy phải chịu làm phu nhân đại gia sao? Tôi thực sự cũng khá là tán thưởng nhà thiết kế Trịnh.”
“Cô ấy thật lợi hại, một bà mẹ đơn thân, đã có con riêng, so lại có thể hấp dẫn được Trần Diên Khang theo đuổi nhỉ.”
Mấy cô gái ào ào vào nhà vệ sinh, tám chuyện, rồi lại ào ào kéo nhau đi.
Trong gian phòng vệ sinh bên cạnh, có một người đang kinh ngạc sững sờ. Thẩm Quỳnh Dao ngồi trên bồn cầu, trong đôi mắt tinh tế đẹp đẽ chứa đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí là chấn động, vẻ mặt không dám tin.
Cái gì? Trịnh Liên Nga là mẹ đơn thân? Được Trần Diên Khang theo đuổi?
Trần Diên Khang là ai chứ, cô ta cả ngày chỉ ngồi xem danh sách những người giàu có quyền quý, sao có thể không biết cho được? Theo như tin đồn, người đàn ông này quyết đoán, mạnh mẽ và cũng rất tàn nhẫn. Bốn năm trước khi anh ta vẫn chỉ là cậu chủ của nhà họ Trần, thì có tin đồn về việc tranh chấp quyền thừa kế của nhà họ Trần. Cuối cùng, anh ta đã đẩy được hai người chú ra, ngồi vững trên ghế tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thị. Chỉ trong thời gian ba năm, anh ta đã trở thành người giàu nhất thế giới.
Mà bây giờ, người đàn ông này lại đang theo đuổi Trịnh Liên Nga? Thẩm Quỳnh Dao nhớ lại chiếc xe giá hàng chục tỷ đến đón Trịnh Liên Nga ở cửa quán café hôm đó, lẽ nào chuyện này là thật sao?
Đợi chút, Trịnh Liên Nga vẫn còn một đứa con riêng? Thẩm Quỳnh Dao một lúc nhận được lượng tin tức quá lớn làm cô ta khó lòng tiêu hóa hết ngay được. Con của Trịnh Liên là ở đâu ra? Bao nhiêu tuổi rồi?
Thẩm Quỳnh Dao bước từ nhà vệ sinh ra, cô nghĩ, loại chuyện này đến quầy lễ tân nghe ngóng là được.
Cô ta thả lỏng người, bước đến quầy lễ tân, cô gái ở quầy lễ tân tưởng cô ta đinh đi nên ra tiễn. Thẩm Quỳnh Dao cười cười nhìn lễ tân, vẻ tò mò: “Vừa nãy tôi có nghe nhà thiết kế Trịnh của các cô là mẹ đơn thân, thật sao? Không nhìn ra đó!”
“Đúng vậy! Là thật đó, đừng thấy nhà thiết kế Trịnh của chúng tôi mới hai mươi tư tuổi, con cô ấy đã ba tuổi rồi.”
Đáy mắt Thẩm Quỳnh Dao lướt qua tia kinh ngạc, ba tuổi rồi? Trịnh Liên Nga lấy đâu ra một đứa con ba tuổi chứ?
“Con trai hay con gái vậy?”
“Là một cậu nhóc đẹp trai, đứa trẻ đó xinh đẹp lắm! Là đứa trẻ đẹp trai nhất tôi từng gặp.”
Thẩm Quỳnh Dao nghe thấy lời này, thì không muốn nghe tiếp nữa, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Ra khỏi công ty, Thẩm Quỳnh Dao cười khẩy, lẽ nào ba năm trước, sau khi ra nước ngoài, Trịnh Liên Nga đã có con với người đàn ông khác sao? Chuyện này nếu có cơ hội, cô ta ắt phải nói với Tuấn Khải để anh biết Trịnh Liên Nga nhơ nhuốc như thế nào.
Buổi trưa, Trịnh Liên Nga đang vùi đầu vào một đơn đặt hàng mới, điện thoại của cô vang lên.
Là số máy lạ, cô nhận máy: “Alo! Xin chào!”
“Mẹ, là con đây!” Tiếng non nớt của cậu nhóc truyền đến.
Trịnh Liên Nga đang nhíu mày, bất giác giãn ra: “Tiểu Bình, điện thoại của ai vậy?”
“Của ba ạ!” Cậu bé nói một cách đương nhiên.