Tổng Giám Đốc, Xin Nhẹ Tay!

Chương 32: Chap-48




CHƯƠNG 48: NGƯỜI ĐÀN ÔNG QUYẾN RŨ

CHƯƠNG 48: NGƯỜI ĐÀN ÔNG QUYẾN RŨ

Cậu bé lập tức leo lên ghế sau ngồi, chỗ đó vừa vặn với thân hình nhỏ bé của cậu, Trịnh Liên Nga ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

Cậu nhóc lại hưng phấn: “Ye, chúng ta xuất phát thôi!”

Tư thế lái xe của Trần Diên Khang có thể nói là vô cùng mê người, thao tác ổn định và tao nhã, Trịnh Liên Nga không kìm được nhìn sang mấy lần, nhịp tim cũng đập loạn lên.

Cảnh bị anh cưỡng hôn tối hôm qua lại chợt hiện lên trong đầu cô, làm cô phải nhìn ra ngoài cửa xe, cô không muốn anh nhìn thấy được những cảm xúc rung động đó trong ánh mắt cô.

Trần Diên Khang lái xe đến dừng trước cửa công ty của Trịnh Liên Nga, lúc này là thời gian đi làm, có rất nhiều nhân viên lái xe đến đây, xe của Trần Diên Khang dừng ngay trước cửa công ty, vô cùng bắt mắt.

Lúc Trịnh Liên Nga xuống xe liền nhận được rất nhiều ánh mắt kì quái của đồng nghiệp làm cô đỏ cả mặt. Cô xách túi, quên cả chào tạm biệt con trai, vội vàng bước nhanh vào công ty.

Trần Diên Khang đưa cậu bé đến công ty của anh.

Nơi này thuộc khu trung tâm thành phố mới được xây dựng chưa quá ba năm, mà tập đoàn Lục thị cũng được xây dựng ở đây, nhưng so về sự bề thế, tập đoàn Trần Thị vẫn đứng đầu.

Hôm nay, Lục Tuấn Khải lái xe đi làm, ngồi ghế bên cạnh anh ta là Thẩm Quỳnh Dao. Cô ta ăn mặc quần áo vô cùng sang trọng, cao quý mà không mất đi vẻ gợi cảm, trên đường đi, Lục Tuấn Khải trầm mặc đến mức có chút kỳ lạ.

Lúc này Thẩm Quỳnh Dao không khỏi cảm thấy có chút khác thường: “Tuấn Khải, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lục Tuấn Khải nhìn về phía trước, dường như đang cân nhắc xem có nên nói chuyện trong lòng ra không?

“Quỳnh Dao, anh có chuyện này muốn nói, mong là em không tức giận.”

“Anh nói đi, đương nhiên em sẽ không tức giận rồi!” Thẩm Quỳnh Dao yêu kiều nhìn anh ta.

Lục Tuấn Khải dừng xe ở bên đường, quay sang nhìn Thẩm Quỳnh Dao: “Hôm qua anh gặp Trịnh Liên Nga ở nhà hàng.”

Thẩm Quỳnh Dao lập tức trừng lớn mắt, giả vờ kinh ngạc: “Trịnh Liên Nga? Sao cô ta lại ở đây?”

“Anh chắc chắn là cô ta, cô ta đã trở về rồi.” Lục Tuấn Khải gật đầu, vẻ mặt trầm xuống.

“Cô ta trở về thì liên quan gì đến chúng ta?” Thẩm Quỳnh Dao nói vẻ không quan tâm lắm.

Lục Tuấn Khải im lặng giây lát: “Năm đó nhờ mười lăm phần trăm cổ phần của ba cô ta, anh mới ngồi lên được vị trí tổng giám đốc, từ một xí nghiệp tầm trung phát triển đến công ty có giá trị thị trường gần 90 nghìn tỷ như hiện giờ. Không thể phủ nhận công lao to lớn của cô ta khi cho anh 15% cổ phần đó.”

Thẩm Quỳnh Dao nghe ra được sự áy náy trong giọng nói của anh, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Tuấn Khải, ý anh là sao? Lẽ nào anh định trả lại mười lăm phần trăm cổ phần tập đoàn Lục thị cho cô ta à?”

Sắc mặt của Lục Tuấn Khải khẽ thay đổi, anh lắc đầu: “Mười lăm phần trăm cổ phần Lục thị bây giờ, giá trị không còn giống như lúc đó nữa, anh chỉ nghĩ, ít nhất cũng phải bồi thường cho cô ta một ít.”

“Tuấn Khải, anh nghĩ cô ta sẽ tha thứ cho những chuyện chúng ta làm năm đó sao? Hơn nữa, cho dù anh đưa cô ta, chắc gì cô ta đã cần, tội gì phải chuốc lấy khổ chứ?” Thẩm Quỳnh Dao khuyên bảo, cô đương nhiên biết Trịnh Liên Nga đã trở về, cũng biết được cô ấy ở đâu! Nhưng cô không nghĩ đến, chồng cô cũng đã gặp phải Trịnh Liên Nga rồi.

Lẽ nào cuộc gặp đó là do Trịnh Liên Nga cố ý sắp xếp? Cố ý làm một chuyện gì đó để chồng cô nảy sinh sự áy náy với Trịnh Liên Nga, lẽ nào Trịnh Liên Nga trở về là để trả thù? Ánh mắt Thẩm Quỳnh Dao lóe lên tia ác độc.

“Nhưng mà, ít nhất anh cũng có thể bồi thường một ít cho cô ta, ví dụ như, anh có thể cho cô ta một khoản tiền đủ sống cả đời này.” Lục Tuấn Khải thở dài một hơi, anh nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Liên Nga khi gặp anh tại nhà hàng hôm qua, không ngờ sau bốn năm, cô thay đổi đến mức anh không thể nhận ra.

“Không được, anh bồi thường cho cô ta như vậy, khác gì là thừa nhận những chuyện năm đó là do chúng ta làm? Đó là cô ta đáng đời, chúng ta bắt buộc phải cắn chặt chuyện cô ta ngoại tình. Tuấn Khải, đừng bận tâm đến cô ta nữa, có được không?” Thẩm Quỳnh Dao ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt xinh đẹp thiết tha mong chờ.

“Vấn đề là, bây giờ cô ta ở đâu anh cũng không biết.” Lục Tuấn Khải dường như đang ảo não về việc hôm qua chưa xin phương thức liên lạc của cô.

Trái tim của Thẩm Quỳnh Dao lạnh đi, lập tức “hừ” một tiếng: “Không biết càng tốt, miễn để anh làm chuyện gì ngốc nghếch, anh đến công ty đi! Em đi dạo phố gần đây.”

Thẩm Quỳnh Dao mở cửa xuống xe, Lục Tuấn Khải tiếp tục lái xe đi, ánh mắt của Thẩm Quỳnh Dao rơi vào tòa nhà công ty cách đó không xa, nơi đó là công ty của Trịnh Liên Nga, cô cắn răng, căm giận hừ một tiếng: “Trịnh Liên Nga, tôi

không cần biết cô trở về để làm gì, nhưng cô đừng mơ phá hoại gia đình tôi.”

Nói xong, Thẩm Quỳnh Dao gọi một chiếc taxi, cô phải đi gặp người phụ nữ này xem sao.

Lúc này Trịnh Liên Nga đang vẽ một bản thảo thiết kế khác, trên phương diện công việc, cô làm việc rất nghiêm túc, vì vậy, những thiết kế của cô rất được hoan nghênh.

Có điều, nhân viên trong công ty hôm nay cứ thì thầm to nhỏ về chuyện riêng của cô. Đường Dung Dung phụ trách đến nói cho cô biết. Trịnh Liên Nga nghe xong, chỉ cười khổ một tiếng, cô không thèm để ý đến mấy chuyện hóng hớt đó đâu.

Còn ở tập đoàn Trần Thị, cậu bé đi theo ba mình, Trần Diên Khang có một cuộc họp sớm, bế cả cậu bé vào họp. Cậu ngồi ở bên cạnh anh, gương mặt giống ba mình như đúc, khiến cho những quản lí cấp cao cũng vô cùng kinh ngạc.

Cậu bé không ồn ào, nghịch ngợm, chỉ nhìn ba mình xử lý chuyện công ty thông minh, tài giỏi với vẻ sùng bái. Thầm nghĩ, ba thật giỏi, sau này cậu cũng muốn quản lí một công ty lớn giống như ba.

Hai mươi phút sau, Thẩm Quỳnh Dao đứng trước cổng công ty của Trịnh Liên Nga. Cô ta nhìn môt cái rồi vênh mặt kiêu ngạo bước vào trong.

Thân phận của cô ta, người trong công ty đều biết, vì vậy, khi cô ta bước vào cũng không có ai ngăn cản.

Trịnh Liên Nga đang ở trong phòng làm việc vẽ bản thiết kế thì Đường Dung Dung đến gõ cửa phòng: “Chị Liên Nga, bà Lục đến rồi.”

Trịnh Liên Nga nhíu mày, Thẩm Quỳnh Dao đến đây làm gì? Lẽ nào cô ta muốn thay đổi bản thiết kế?

Linda nhận được tin liền ra tiếp đón Thẩm Quỳnh Dao trước, có điều, Thẩm Quỳnh Dao là nhằm vào Trịnh Liên Nga mà đến, cô ta nhìn Linda rồi nói: “Để nhà thiết kế tiếp tôi là được rồi, tôi đến phòng họp đợi cô ấy, cho tôi một ly café.”

Sau khi Thẩm Quỳnh Dao trở thành bà Lục, cô ta sai bảo, chỉ tay năm ngón càng lúc càng thuận miệng, giống như lúc này đây, một giám đốc như Linda mà cũng bị cô ta coi như người ở mà sai phái.

Trịnh Liên Nga đi từ phòng làm việc ra, nhìn Thẩm Quỳnh Dao vẻ lạnh lùng: “Xin hỏi cô đến đây là có chỗ nào muốn thay đổi thiết kế sao?”

“Chúng ta nói chuyện nào.” Thẩm Quỳnh Dao cười khẩy nhìn cô.

“Nếu như là việc riêng, tôi không có thời gian, nếu như là việc công, tôi có thể tiếp đón cô.”

“Việc công.” Thẩm Quỳnh Dao đương nhiên không muốn nói chuyện ở đây. Cô ta bước về phía phòng họp.

Trịnh Liên Nga ở phía sau nhíu mày rồi cũng đi theo.

Đến phòng họp, trợ lý mang hai ly café đến, rồi đóng cửa rời đi.

Thẩm Quỳnh Dao khoanh tay, lạnh lùng quay người lại, nói giọng cảnh cáo: “Trịnh Liên Nga, cô cách xa Lục Tuấn Khải ra một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.