Tổng Giám Đốc, Xin Nhẹ Tay!

Chương 30: Chap-46




CHƯƠNG 46: SẮP ĐIÊN RỒI

CHƯƠNG 46: SẮP ĐIÊN RỒI

Trịnh Liên Nga cắn môi, bước đến phía giường, nhìn người đàn ông đang gối lên cánh tay ngủ một cách lười biếng, không cẩn thận chạm phải ánh mắt thâm sâu của anh.

Trần Diên Khang thấy cô chọn một bộ đồ ngủ bảo thủ màu trắng sữa bò càng làm nổi bật làn da trắng của cô hơn. Mái tóc đen tùy ý buông xõa sau lưng, cho dù có là một bộ đồ ngủ kiểu dáng kín đáo, nhưng phối hợp với dáng người gợi cảm của cô cũng đủ khiến đàn ông thèm muốn.

Trần Diên Khang chợt cảm thấy có chút buồn phiền, dáng vẻ của người phụ nữ này không biết là đã bị bao nhiêu người đàn ông thưởng thức qua rồi. Cơ thể của cô từng có bao nhiêu người đàn ông chạm rồi?

Càng nghĩ, ánh mắt giễu cợt càng mạnh mẽ, đường nét trên gương mặt cũng căng ra.

Cậu bé vẫn luôn chờ đợi mẹ lên giường, vốn không hề phát hiện ra sắc mặt âm u của ba mình.

Trịnh Liên Nga cũng không muốn nhìn anh, cô nằm xuống bên cạnh con trai, ôm cậu bé vào lòng, cố gắng cách xa người đàn ông kia một chút, tránh cho chân của anh lại đè lên chân cô.

Cậu bé hôm nay vui vẻ, cả trưa không ngủ, giờ nằm trong vòng ôm ấm áp của mẹ, được cánh tay dịu dàng của cô vuốt ve, cậu chớp chớp đôi mắt to, vẻ buồn ngủ.

Trần Diên Khang đột nhiên nhích quay người sang, một tay chống đầu dậy, gương mặt đẹp trai hoàn hảo nhìn chằm chằm vào Trịnh Liên Nga.

Trịnh Liên Nga bị dọa giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh, có điều, cậu nhóc đã ngủ rồi, cô cũng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể mặc cho người đàn ông kia nhìn cô với ánh mắt bừa bãi, vô lại.

Ánh mắt của Trần Diên Khang dần dần trở nên nóng bỏng, nhìn dáng vẻ dịu dàng dỗ con ngủ của cô, còn cả đôi mắt liên tục chớp vì căng thẳng, Trần Diên Khang cảm thấy vô cùng thú vị.

Dường như điều này khiến cô cảm thấy căng thẳng không biết làm thế nào, anh đột nhiên có một cảm giác kì lạ như mình đạt được một thành tựu nào đó vậy.

Trịnh Liên Nga bị anh nhìn đến mức buồn bực, ảo não, sao anh ta không ngủ đi, cứ nhìn chằm chằm vào cô làm gì? Trên mặt cô có hoa à?

Có điều, cậu bé đang ngủ, cô đương nhiên không thể lên tiếng làm ồn, lỡ đâu nó tỉnh dậy thì làm thế nào?

Trần Diên Khang ngồi dậy nửa người, cái chăn trượt xuống khỏi người anh, trượt đến eo, lộ ra phần cơ bắp nửa người trên chắc nịch, khỏe mạnh, dường như đang muốn quyến rũ ai đó vậy.

Trịnh Liên Nga có muốn trốn tránh như thế nào cũng không thể tránh khỏi việc nhìn thấy cơ thể anh, điều này khiến gương mặt cô bất giác đỏ ửng lên, lông mi cũng run run mạnh mẽ, cô dứt khoát nhắm mắt không nhìn anh nữa.

Cô cảm giác như giường khẽ rung nhẹ một cái, cô hơi hé mắt ra, lại thấy Trần Diên Khang xuống giường.

Anh muốn đi đâu?

Trịnh Liên Nga nghĩ, không phải anh muốn sang phòng khác ngủ đấy chứ!

Nếu là như vậy, cô có thể ngủ với con rồi.

Nhưng sau đó, cô lại phát hiện ra, Trần Diên Khang đi xung quanh giường một vòng, sau đó bước đến phía sau cô.

“Cô ngủ như vậy rất dễ rơi xuống, nằm lùi vào một chút.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Trịnh Liên Nga còn tưởng anh thật sự sang phòng khác ngủ, vì vậy, bảo cô nằm gần vào trong, tránh để nửa đêm bị rơi xuống.

Nhưng mà lúc này, cậu bé lại vô cùng phối hợp quay người sang, nhích vào phía giữa giường, Trịnh Liên Nga lập tức chui vào chăn ngủ, vị trí bên cạnh vẫn còn đủ cho một người nằm.

Trịnh Liên Nga tưởng rằng anh sắp đi rồi, nhưng mà, cô không ngờ người đàn ông này lại vén chăn lên, chui thẳng vào nằm cạnh cô.

Cơ thể Trịnh Liên Nga đột nhiên trở lên cứng nhắc, hô hấp cũng như ngừng lại, cô thấp giọng hỏi: “Anh làm gì thế?”

Người đàn ông nằm xuống xong, lại còn tiến sát lại để lưng cô áp chặt vào lồng ngực anh, hơi thở của anh phảng phất bên tai cô, cô ngửi được cả hương thơm sữa tắm trên người anh nữa.

Trời ạ! Trịnh Liên Nga sắp điên rồi, bây giờ, cô bị ép giữa anh và con trai, cô ôm sát lấy cậu bé, anh lại dính sát vào cô, đến cả cơ hội quay người cũng không có.

Mà lúc này, một bàn tay ngang ngược đặt lên eo cô, kéo cô vào lòng của người đàn ông.

Trịnh Liên Nga chỉ cảm thấy hơi thở nguy hiểm đang bủa vây xung quanh cô, trong không gian giới hạn, cô quay phắt người lại, muốn đối diện với anh, hơn nữa, còn muốn cảnh cáo anh không được làm loạn.

Cậu nhóc dường như cũng cảm thấy quá chật chội, lại lật người một lần nữa, cách xa hai người họ một chút. Lúc này Trịnh Liên Nga mới có cơ hội quay người lại, nhưng cánh tay đang ôm chặt lấy eo cô lại không cho cô thực hiện điều đó.

“Anh…” Trịnh Liên Nga mở miệng định hỏi người đàn ông này muốn làm gì.

Trong mắt người đàn ông khẽ lướt qua ý cười gian tà, đôi môi mỏng gợi cảm phủ lên đôi môi cô, không cho cô có cơ hội nói chuyện.

Trịnh Liên Nga nằm trong lòng cứng đờ người, đầu óc ù ù trống rỗng.

Cô theo bản năng chống tay lên ngực anh, đẩy anh…đẩy thật mạnh …

Mà người đàn ông nào đó vẫn cứ bá đạo ngậm chặt lấy đôi môi cô, chiếc lưỡi mạnh mẽ thành công tách hàm răng đều tăm tắp của cô ra tiến vào.

Trịnh Liên Nga sắp phát điên rồi, cánh tay dồn hết sức cũng không đẩy được anh ra, ngược lại càng làm anh ôm chặt hơn, hôn mãnh liệt hơn…

Càng đáng sợ hơn là, anh ôm cô chặt đến nỗi giữa hai người không có một khoảng trống nào.

Hai người đều mặc quần áo mỏng, cho nên, bất cứ phản ứng nào cũng trở nên quá rõ ràng.

Trịnh Liên Nga thật sự sắp điên lên rồi.

Cái tên đàn ông vô lại, khốn nạn này, độ đáng ghét lại tăng thêm ba cấp, sao anh ta dám làm chuyện khinh bạc mạo phạm cô như này trước mặt con trai cô chứ?

Đột nhiên, người đàn ông xoay người đè lên thân cô, tư thế như một người thống trị trời đất.

Trịnh Liên Nga nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt không biết là đang hưởng thụ hay phẫn nộ, trên trán sáng bóng rịn một tầng mồ hôi, đến cả chiếc mũi nhỏ xinh cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà, Trịnh Liên Nga cũng không phải là đá cuội, dưới thế tấn công của người đàn ông, sao cô không có phản ứng cho được?

Tuy lí trí của cô gào thét, không muốn không muốn, không được không được, nhưng cơ thể cô lại bị khuất phục bởi phản ứng bản năng.

Cánh tay đẩy người đàn ông ra không biết đã trở nên mềm nhũn từ bao giờ, tuy không chủ động ôm lấy anh, nhưng mà, lực đã giảm đi hẳn.

Lúc này toàn thân Trịnh Liên Nga như bị rút cạn sức lực, cô run rẩy ở dưới thân của anh, dáng vẻ đáng thương như một con thú nhỏ bị bắt nạt, nhưng lại không thể phản kháng lại được con cầm thú kia.

Trần Diên Khang tuy ức hiếp cô một cách mạnh mẽ, nhưng mà, cuối cùng cũng không làm ra những hành động qua đáng. Lúc anh buông cô ra, Trịnh Liên Nga như sắp ngất đi, ý thức cũng không còn tỉnh táo nữa.

Trần Diên Khang rời khỏi người cô, đắp chăn cho cô, nhưng anh lại cầm lấy áo choàng tắm bên cạnh, đi thẳng ra cửa.

Một lúc sau Trịnh Liên Nga mới hồi tinh thần, nghĩ lại những hành động vừa nãy của người đàn ông kia, cô vừa tức giận vừa buồn bực, tức giận là vì sự khốn khiếp đáng ghét của anh, buồn bực là bởi vì chính cô cũng có phản ứng.

Chết tiệt, thật sự sắp điên lên rồi.

Trịnh Liên Nga cắn đôi môi đỏ mọng, tuy anh đã rời đi, nhưng hơi thở nóng rực không thuộc về cô vẫn cứ quanh quẩn, như sắp đốt cháy cơ thể cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.