CHƯƠNG 3: BIẾT ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG
CHƯƠNG 3: BIẾT ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG
Lục Tuấn Khải cầm tờ đơn li hôn, như thể anh ta vừa có được tài sản của cả một đời người, anh ta lạnh lùng tuyên bố: “Trên tờ đơn có nói rõ, cô phải tay không rời đi, ngày mai dọn đồ ngay ra khỏi đây, trừ những đồ đạc của cô ra, những thứ khác không được mang theo.”
Nước mắt của Trịnh Liên Nga từng giọt từng giọt rơi xuống, máu trong cơ thể cô đều như đã đông cứng lại.
Buổi tối, cô thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi ngôi nhà tân hôn đến khách sạn ở. Cô liên lạc với dì ở nước R, dì khuyên cô đến ở cùng với dì.
Trịnh Liên Nga cũng vô cùng chán ghét cuộc sống và con người nơi đây, nhưng cô nhận ra hộ chiếu cô vẫn để ở nhà họ Lục.
Cô đành lái xe về nhà họ Lục một chuyến, vừa đi qua vườn hoa thì nghe thấy có người đang ở dưới gốc cây nói chuyện, nghe giọng thì là mẹ chồng của cô, Trần Hà. Bà ta cười vui vẻ với ai đó: “Bây giờ đã hài lòng chưa? Tuấn Khải nhà chúng ta bây giờ lại là một người độc thân rồi, cháu cũng không phải chịu ấm ức nữa.”
Trái tim của Trịnh Liên Nga bị đả kích một cách nặng nề, cô bất giác bước gần đến phía gốc cây, thấy mẹ chồng cô đang đứng với một người phụ nữ, hóa ra người đó lại là Thẩm Quỳnh Dao. Cô ta ngại ngùng, thỏa mãn gật đầu: “Vâng, bác gái, ba con đã quyết định nhập cổ phần vào tập đoàn Lục thị rồi ạ.”
“Vậy thì tốt quá rồi, có thêm sự gia nhập của ba cháu, Tuấn Khải nhà chúng ta như hổ thêm cánh, còn cháu, cũng chính là cô con dâu mà bác thích nhất.”
“Cảm ơn bác gái đã thành toàn.”
“Còn gọi bác gái nữa?”
“Mẹ…” Thẩm Quỳnh Dao ngọt ngào gọi.
“Ôi. Đúng là con dâu ngoan của mẹ, trong lòng mẹ chỉ thích con thôi.”
Sắc mặt Trịnh Liên Nga trắng bệch như tờ giấy, trái tim như bị một con dao nhọn đâm xuyên qua, cơn giận trong người như sắp bùng nổ.
Liên tưởng mọi chuyện lại với nhau, đầu tiên cô bị Thẩm Quỳnh Dao kéo đến quán café! Mới uống chưa được hai ly rượu cô đã không còn tỉnh táo nữa, khi tỉnh dậy thì đã là buổi sáng ở khách sạn hôm đó.
Mọi thứ… là do Thẩm Quỳnh Dao và mẹ chồng cô lên kế hoạch, chỉ vì muốn cô ly hôn với Lục Tuấn Khải.
Hóa ra, ba của Thẩm Quỳnh Dao định gia nhập vào nhà họ Lục, mẹ chồng muốn đuổi cô đi, để vị trí này lại cho Thẩm Quỳnh Dao.
Trịnh Liên Nga căm giận, đứng xuất hiện trước mặt hai người họ.
Trần Hà bị dọa giật mình, Thẩm Quỳnh Dao cũng cảm thấy kinh ngạc, có điều, nhìn sắc mặt trắng bệch thảm hại của Trịnh Liên Nga, đoán chắc là Trịnh Liên Nga đã nghe hết rồi. Hai người cũng lộ luôn bản chất thật.
“Cô còn mặt mũi mà về đây à?” Trần Hà nhìn cô vẻ chán ghét.
“Mấy người… mấy người hãm hại tôi, vì sao mấy người phải làm như vậy?” Trịnh Liên Nga đỏ mắt, chất vấn bọn họ.
Trần Hà không có chút áy náy nhìn cô: “Trịnh Liên Nga, đừng phát điên ở đây.”
Thẩm Quỳnh Dao khoanh tay cười khẩy: “Trịnh Liên Nga, cô đúng thật là ngu ngốc đến mức đáng thương, cô tưởng anh Tuấn Khải thích cô thật sao? Cô vẫn chưa nhìn rõ hiện thực sao, cô chẳng qua chỉ là viên đá kê chân giúp anh Tuấn Khải ngồi lên vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị mà thôi, người anh ấy yêu là tôi.”
“Trịnh Liên Nga, cô cũng đã ly hôn rồi, đơn cũng đã ký rồi, nhà họ Lục chúng tôi không hoan nghênh cô, ra ngoài.” Trần Hà đuổi người.
“Tôi trở về lấy hộ chiếu, bà lấy hộ chiếu trả cho tôi.” Trịnh Liên Nga căm hận nhìn người đàn bà trước mặt.
Trần Hà cũng nhớ ta hộ chiếu của cô ở đây, bà ta “hừ” một tiếng: “Đợi đó, tôi đi lấy cho cô, cô cút đi càng xa càng tốt!”
Bà ta đương nhiên cũng không muốn ngăn cản cô xuất ngoại, bây giờ, Trịnh Liên Nga là người mà nhà họ Lục không muốn nhìn thấy nhất, đương nhiên đuổi đi được càng xa càng tốt.
Trần Hà vừa đi, Thẩm Quỳnh Dao híp mắt bước đến trước mặt Trịnh Liên Nga: “Anh Tuấn Khải kết hôn với cô, chẳng qua là muốn có được cổ phần của ba cô ở tập đoàn Lục thị mà thôi, nói thật, cô căn bản không xứng với anh ấy.”
Trịnh Liên Nga nhìn người từng là bạn tốt nhất của cô, lúc này chỉ còn sự giả dối, đáng ghét, ghê tởm. Cô định tát cô ta một cái, nhưng Thẩm Quỳnh Dao phản ứng rất nhanh, giữ lấy cánh tay của cô: “Cô không có tư cách đánh tôi, bây giờ, tôi chỉ lấy lại hạnh phúc vốn thuộc về tôi mà thôi, thân phận mợ Lục chắc chắn là của tôi.”
“Vì vậy, đêm hôm qua… đêm hôm qua là mấy người hợp lại gài bẫy tôi? Mấy người… bao gồm cả Lục Tuấn Khải nữa?” Nước mắt Trịnh Liên Nga tuôn ra, trái tim cô bị đâm đến mức chảy máu.