Tổng Giám Đốc, Xin Nhẹ Tay!

Chương 29: Chap-45




CHƯƠNG 45: TIM ĐẬP NHANH

CHƯƠNG 45: TIM ĐẬP NHANH

Trong phòng đồ chơi ở lầu hai.

Cậu nhóc đang chuẩn bị cho chiếc trực thăng vừa lắp xong bay thử, nhìn thấy Trịnh Liên Nga bước vào, cậu liền cười nói: “Mẹ, mẹ nhìn trực thăng của con nè.”

Trịnh Liên Nga nhìn thấy bên trong căn phòng rộng lớn chứa đầy đồ chơi điện tử đắt tiền, cô thật sự có cảm giác nói không nên lời, người đàn ông này chiều con thì cũng phải có chừng mực chứ!

“Mẹ, ba hứa sẽ làm cho con công viên đồ chơi thật lớn ở vườn sau.” Cậu nhóc lại kể một chuyện mà cậu đang rất hưng phấn.

Trịnh Liên Nga càng thêm bất lực, cô ngồi xổm xuống, nhìn cậu nhóc nói: “Con à, cho dù ba của con giàu có thì con cũng không thể vòi vĩnh đòi quà được, ba cho con thì con cần trân trọng, nhưng con không thể muốn cái gì thì đòi cái đó.”

“Mẹ, con biết rồi, lần sau con không thế nữa.” Có vẻ như cậu nhóc đã biết lỗi của mình.

“Được rồi, nếu đã mua rồi thì con chơi đi! Mẹ nhìn con chơi.” Trịnh Liên Nga xoa đầu cậu nh, vỗ về cậu.

Có lẽ cách đàn ông chiều con khác với phụ nữ.

Trịnh Liên Nga chơi với con trai ở lầu hai, nhưng trong đầu thỉnh thoảng lại nghĩ đến câu nói vừa rồi của Trần Diên Khang, bất chợt cô cảm thấy tức giận. Vì sao người đàn ông đó lại có thể nói cô như vậy được? Cô đã làm gì mà anh nói cô lẳng lơ? Được, cho dù là cô lẳng lơ đi thì có liên quan gì đến anh?

Nửa tiếng sau, quản gia lên lầu mời mẹ con cô xuống ăn cơm, Trịnh Liên Nga dẫn con đi rửa tay rồi xuống lầu.

Trần Diên Khang đã ngồi đợi sẵn ở bàn ăn màu vàng kim, anh người phụ nữ đang dắt con trai anh xuống lầu, ánh mắt phức tạp.

“Ba.” Cậu nhóc thân thiết gọi anh, rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Trần Diên Khang xoa đầu cậu nhóc, dáng vẻ cưng chiều, toát lên vẻ dịu dàng của người làm ba.

Trịnh Liên Nga ngồi xuống, theo thói quen cô xới cơm cho cậu nhóc tự ăn.

Cậu nhóc từ nhỏ đã được nuôi dạy hình thành thói quen tốt, ngón tay nhỏ bé mũm mĩm cầm muỗng múc cơm, không cần phải thúc giục, cậu tự giác ăn cơm ngon lành.

Ngược lại, Trịnh Liên Nga không có hứng ăn cho lắm, cô cúi đầu im lặng ăn. Trần Diên Khang thì dùng bữa một cách ưu nhã, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang hai mẹ con ngồi bên cạnh.

Bỗng nhiên, ánh mắt Trịnh Liên Nga vô tình chạm ánh nhìn của anh. Cô nhìn anh với ánh mắt oán giận, nhưng anh thì lại vờ như vô tình quay sang nhìn chỗ khác một cách tự nhiên.

Sau khi ăn xong, cậu nhóc chơi cả buổi chiều, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Trịnh Liên Nga thấy đầu cậu mồ hôi chua lòm, định đi tắm cho cậu, ai ngờ cậu cứ đòi ba tắm cho mình.

Trần Diên Khang lập tức tỏ vẻ đắc ý nhìn cô, rồi bế cậu nhóc lên lầu.

Trịnh Liên Nga thở dài rồi ngồi lên sô pha, lúc này, người làm đưa đĩa trái cây đến trước mặt cô.

“Cô Trịnh, mời cô dùng trái cây.”

“Cám ơn.” Trịnh Liên Nga khách sáo trả lời.

Trong cả tòa lâu đài này, ngoại trừ Trần Diên Khang ra thì những người còn lại đều rất khách sáo với cô.

Trong phòng tắm, cậu nhóc vừa tắm vừa ca hát, tâm trạng rất vui.

Trần Diên Khang cầm lấy khăn tắm rồi lau cho cậu, sau đó hỏi cậu với điệu bộ rất tự nhiên: “Tiểu Bình, lúc con và mẹ của con ở nước ngoài, bên cạnh mẹ của con có chú nào từng xuất hiện không?”

Cậu nhóc chớp chớp mắt, sau đó liền đoán ra được ý mà ba muốn hỏi, cậu cười hì hì trả lời: “Ba, có phải ba muốn hỏi lúc con và mẹ ở nước ngoài, có chú nào theo đuổi mẹ không phải không?”

Trần Diên Khang hơi sững người: đúng là anh đã đánh giá thấp trí thông minh của thằng nhóc này rồi, anh đành hỏi tiếp: “Có không?”

“Có ạ! Nhưng mẹ không thích mấy chú đó thôi.”

Mấy? Vậy có nghĩa là không chỉ một người? Trần Diên Khang sắc mặt có phần trầm xuống, quả nhiên, người phụ nữ là bông hoa thu ong hút bướm.

Cậu nhóc hoàn toàn không biết rằng câu trả lời của cậu đã ảnh hưởng đến mẹ như thế nào.

“Con chắc chắn là mẹ của con không hẹn hò với mấy chú đó chứ?” Trần Diên Khang tiếp tục hỏi, anh muốn biết thêm quá khứ cua Trịnh Liên Nga thông qua con trai mình.

Cậu nhóc nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng dù sao thì cậu vẫn còn nhỏ, nên trí nhớ cũng có hạn, cậu lắc đầu nói: “Con cũng không biết nữa, tốt nhất ba đi hỏi mẹ đi.”

Nghe vậy Trần Diên Khang chấm dứt đề tài này rồi chuyển sang đề tài xây khu vui chơi.

Nhưng mà trong lòng anh lại có ác cảm hơn với Trịnh Liên Nga hơn.

Trịnh Liên Nga vô tội không biết rằng mình bị con trai ‘hại’, cô đang ngồi ghế sô pha dưới lầu ăn trái cây, bất giác trong đầu bỗng hiện lên cảnh cô gặp Lục Tuấn Khải. Anh ta vẫn còn mặt mũi hỏi cô sống có tốt không! Năm xưa cô bị đuổi ra ngoài với hai bàn tay trắng, lúc đó sao anh ta không nghĩ cô sẽ sống như thế nào khi không còn gì trong tay?

Trịnh Liên Nga càng nghĩ càng thấy tức giận, cô chỉ cầu sau này đừng gặp phải loại người xấu xa như anh ta nữa.

Ở thang máy bên cạnh, cậu nhóc mới tắm rửa sạch sẽ từ trong thang máy chạy đến chỗ cô: “Mẹ, mẹ ngửi xem con có thơm không?”

Trịnh Liên Nga ôm lấy cậu rồi ngửi ngửi người cậu, sau đó lên tiếng khen: “Ừ, thơm quá.”

Phía sau, Trần Diên Khang cũng cất bước theo sau, anh nhìn cô, ánh mắt âm u giống như cô vừa làm gì đắc tội với anh vậy.

Trịnh Liên Nga bế con lên nhìn, cùng khuôn mặt có nét tương đồng nhau, nhưng con trai cô mới là đẹp trai mê người, còn người đàn ông kia thì chẳng khác gì tảng băng di động.

“Mẹ, đêm nay chúng ta vẫn ngủ chung với ba nhé!” Cậu nhóc nói với cô.

Trịnh Liên Nga từ chối theo bản năng, cô nở nụ cười tươi rạng rỡ, khuyên con: “Con à, mẹ hôm nay mệt lắm, muốn ngủ một mình, con ngủ với ba của con nha!”

“Không đâu, không đâu! Con muốn ngủ với mẹ, tối hôm qua mẹ qua phòng khác ngủ sáng nay con dậy không thấy mẹ đâu hết!” Cậu nhóc chu chu miệng nhỏ nhắn của mình tỏ vẻ không vui.

“À! Ba người ngủ chật quá, mẹ ngủ không được.” Trịnh Liên Nga tìm lý do nói dối, cô cảm nhận được có ánh mắt sắc lạnh khiêu khích từ quầy rượu đang nhắm thẳng vào cô.

Cậu nhóc vẫn tiếp tục tỏ vẻ tội nghiệp xin xỏ: “Vậy… Mẹ có thể nằm với con rồi chờ con ngủ say, mẹ hãy đi được không? Con muốn ngủ cùng với ba và mẹ, xin mẹ đó, con xin mẹ đó, mẹ.”

Trịnh Liên Nga sao có thể nhẫn tâm từ chối yêu cầu của con trai được, nên đành gật đầu đồng ý: “Được, Mẹ ngủ với con.”

Trịnh Liên Nga nhìn cậu nhóc nói: “Con ở đây đi, mẹ đi tắm đã, được không?”

“Dạ!” Cậu nhóc gật đầu, Trịnh Liên Nga liếc nhìn người đàn ông đang cầm hai chai rượu pha chế ở quầy rượu. Cô biết anh sẽ trông chừng cậu nhóc, nên đi lên lầu đến căn phòng đêm qua cô ngủ để tắm.

Trần Diên Khang pha chế xong ly rượu, ngón tay thon dài cầm ly rượu lên nếm thử, phát hiện hương vị không ngon lắm, chắc là lúc nãy anh mải nghe hai mẹ con nói chuyện nên mất tập trung.

Anh uống được hai ngụm bèn đổ bỏ đi, nhìn cậu nhóc một mình trên ghế sô pha nhảy tới nhảy lui, anh đi đến bế cậu nhóc lên: “Đi, ba bế con lên phòng chơi.”

“Ba, ba cũng đi tắm sao?”

“Ừ!”

Hai cha con cùng đi vào phòng, Trịnh Liên Nga vẫn chưa đến. Trần Diên Khang bèn đưa cuốn truyện cho cậu nhóc rồi đi tắm.

Trịnh Liên Nga tắm xong, mặc bộ đồ ngủ kiểu dáng khá bảo thủ, áo tay ngắn và quần lửng đến đầu gối bằng vải dệt cotton rất thoải mái.

Cô cố tình ở trong phòng đến chín giờ ba mươi mới sang phòng ngủ chính, vừa đi vừa nghĩ, không biết Trần Diên Khang đã đưa con lên chưa.

Cô cũng không gõ cửa mà trực tiếp xoay nắm cửa bước vào.

Lúc này đập vào mắt cô là cảnh tượng có phần nhức mắt.

Trần Diên Khang chỉ mặc độc mỗi chiếc quần lót đang hít đất ở trên giường, còn cậu nhóc đang ngồi trên lưng anh không ngừng cười đùa. Thấy mẹ bước vào, cậu càng thêm hưng phấn: “Ba, con muốn chơi nữa, con muốn chơi nữa.”

Trịnh Liên Nga nhìn thấy người đàn ông với thân hình rắn chắc ở trên giường, vì anh đang chống đẩy nên cánh tay anh lộ rõ những đường gân xanh, toàn thân toát ra sức hút mãnh liệt của đàn ông. Hơn nữa anh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, mà còn là loại bó sát nữa!

Có vẻ như Trần Diên Khang cũng không có ý định ngừng lại, cậu nhóc ngồi trên chỗ thắt lưng của anh mà anh không hề có vẻ gì là nặng nề khi hít lên xuống, làm cậu nhóc thích thú cười chảy cả nước miếng.

“Tôi… chút nữa tôi quay lại.” Trịnh Liên Nga có chút bối rối, cô liền tránh không nhìn thân hình của người đàn ông này nữa.

Trần Diên Khang ôm con trai vào lòng rồi cười: “Được rồi, lần sau lại chơi tiếp, giờ thì ngoan ngoãn ngủ thôi.”

“Ba cũng ngủ chứ?”

“Ừ!”

“Mẹ, mau qua đây, chúng ta ngủ thôi!” Cậu nhóc lên tiếng gọi.

Trần Diên Khang gối đầu lên hai cánh tay rồi nằm xuống, trên chiếc giường rộng lớn, thân hình thon dài của anh dưới lớp chăn càng lộ rõ đường cong mê người.

Trịnh Liên Nga nuốt nước miếng nghĩ đến người đàn ông này chỉ mặc mỗi chiếc quần lót dưới lớp chăn đó, tim cô bất chợt đập nhanh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.