Tổng Giám Đốc, Xin Nhẹ Tay!

Chương 28: Chap-44




CHƯƠNG 44: NGƯỜI ĐÓ CHẤT VẤN

CHƯƠNG 44: NGƯỜI ĐÓ CHẤT VẤN

Buổi chiều, cứ nhớ lại cuộc gặp với Lục Tuấn Khải là Trịnh Liên Nga lại thấy buồn nôn. Mà lúc này, cô đang cầm trên tay nhẫn kim cương thiết kế cho Thẩm Quỳnh Dao. Cô cảm thấy thật đúng là trêu ngươi.

Khoảng sáu giờ chiều, cô lái chiếc xe thể thao về nhà họ Trần, thực tế thì cô không hề muốn đến đây, nhưng vì con trai ở đây nên cô còn có thể đi đâu được? Con ở đâu thì cô ở đó!

Biệt thự như lâu đài của Trần Thị nằm ở trong rừng, được trang hoàng đèn đuốc sáng trưng như cung điện, cả khu rừng đều toát lên hơi thở quý tộc.

Lúc Trịnh Liên Nga rảo bước vào trong, một bóng dáng bé nhỏ liền nhào tới, ôm lấy eo cô, giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tai của cậu bé vang lên: “Mẹ, mẹ, mẹ về rồi!!

Trịnh Liên Nga cúi thấp người ôm cậu nhóc vào lòng, thơm lấy thơm để khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Hình ảnh hai mẹ con tình cảm ôm nhau rơi vào tầm mắt người đàn ông đang đứng chỗ cầu thang tầng hai, dáng vẻ ưu nhã mà lạnh lùng. Trần Diên Khang nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đáy mắt còn có cảm xúc khó hiểu.

Anh không ngờ người phụ nữ năm xưa ngủ với anh lại là người đã có chồng. Lúc anh quay lại nhặt bản báo cáo đó lên để xem thì hóa ra, đêm mà anh ngủ với cô, cô vẫn chưa ly hôn. Thời điểm ly hôn là một tuần sau đó.

Điều này làm anh nghi ngờ liệt vụ ly hôn năm đó của cô có liên quan đến việc hai người ngủ với nhau không?

“Tiểu Bình, con lên lầu hai chơi đi, ba và mẹ có chuyện cần nói.” Trần Diên Khang cất giọng nói trầm thấp, ánh mắt sâu thẳm nhìn đăm đăm vào người phụ nữ cũng đang nhìn anh.

Trịnh Liên Nga ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tuấn tú như bước ra từ tranh vẽ, khẽ nhíu mày: anh ta lại muốn bàn quyền nuôi con với cô sao?

“Mẹ, ba hôm nay mua nhiều đồ chơi cho con lắm! Có robot mà con thích, máy bay điều khiển và xe tăng nữa!” Cậu nhóc hưng phấn nói.

Nào ngờ mẹ đại nhân liếc nhìn cậu với sắc mặt u ám. Cậu lập tức im bặt, nhìn cô với vẻ tủi thân, vô tội, phồng má lên nói: “Không phải con đòi mua đâu, là ba tự mua cho con đó, mẹ đừng giận được không!”

Trịnh Liên Nga liền ngẩng đầu trừng mắt với người đàn ông đang đi về hướng cô: “Con còn nhỏ không thể nuông chiều thành thói được, không phải con muốn gì thì anh mua cái đó, cho dù anh giàu thì cũng không thể dạy hư con trai tôi.”

Trần Diên Khang nhướng cao chân mày: người phụ nữ này bức xúc với anh dữ vậy sao?

“Tôi chiều con tôi, chẳng lẽ không được sao?” Trần Diên Khang nói.

“Quan điểm giáo dục của chúng ta phải thống nhất, nếu không thì công sức dạy dỗ con mấy năm nay của tôi đổ sông đổ bể hết.” Trịnh Liên Nga nói thẳng.

Trần Diên Khang khẽ cắn bờ môi gợi cảm, anh nhìn cậu nhóc nói: “Con lên lầu chơi trước đi! Ba và mẹ của con phải từ từ thảo luận vấn đề giáo dục con.”

“Ba, mẹ, hai người không được cãi nhau nha! Con sẽ ngoan mà!” Cậu nhóc lo lắng nói, cậu sợ hai người sẽ vì chuyện của cậu mà cãi nhau.

“Con yên tâm đi, ba sẽ nói chuyện đàng hoàng với mẹ của con, không cãi nhau đâu.”

“Ba hứa với con rồi đó nha: hứa sẽ yêu thương mẹ đó nha, ba phải nhường nhịn mẹ nha.” Cậu nhóc lập tức nhắc lại lời anh từng hứa.

Trần Diên Khang mặt cứng đơ: chuyện này anh và con biết là được, đâu cần phải để người phụ nữ này biết làm chi.

Trịnh Liên Nga tai thính nghe thấy được những lời vừa rồi: anh ta dám hứa với con là sẽ yêu cô? Người đàn ông này có biết xấu hổ hay không vậy? Mới quen biết có mấy ngày thôi mà? Hơn nữa anh cũng đã mấy lần uy hiếp cô, đòi kiện cô ra tòa, đây là cách anh yêu cô sao?

Cậu nhóc đi lên rồi, Trần Diên Khang nhìn cô vẻ mặt có phần căng thẳng: “Tôi hứa với con là sẽ đối xử tốt với cô, nhưng với điều kiện cô phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng có chọc tôi.”

Trịnh Liên Nga hừ nhẹ: “Ai cần anh yêu tôi, tôi không thiếu đàn ông yêu.”

Câu nói này làm cho sắc mặt anh tối sầm lại, rồi anh bỗng cười khẩy, nói: “Cô đương nhiên không thiếu, đã có chồng rồi mà con đi tình một đêm lung tung, tôi thấy cô sống cũng phóng khoáng lắm.”

Trịnh Liên Nga trợn mắt nhìn anh: “Anh điều tra tôi?”

“Lục Tuấn Khải là chồng cũ của cô?” Trần Diên Khang híp mắt tra hỏi.

Lục Tuấn Khải là người mà Trịnh Liên Nga không muốn nhắc đến nhất, vì chỉ cần nhắc đến anh ta thì cô sẽ cảm thấy ghê tởm muốn nôn, cô nghiến răng nói: “Phải thì sao? Không phải thì sao? Không liên quan đến anh chứ!”

Trần Diên Khang nhíu mày, lên tiếng với giọng điệu có phần châm chọc: “Vậy sao? Cô lên giường với tôi thì một tuần sau hai người ly hôn? Thật sự là không liên quan đến tôi chứ?”

Tim Trịnh Liên Nga bất chợt nhói lên, anh điều tra được cả chuyện này sao? Người đàn ông này sao cứ thích moi nỗi đau của cô ra vậy?

“Anh có thể yên tâm, tôi và Lục Tuấn Khải ly hôn không liên quan gì đến anh.” Trịnh Liên Nga nghiến răng phản bác.

Trần Diên Khang nhìn cô, ánh mắt phức tạp, anh không tin lời cô nói, nhưng mà cũng không quan trọng, anh cười mỉa mai: “Chẳng lẻ trước khi ly hôn, cô đã hành vi ngoại tình bị chồng cô bắt quả tang? Nên cô mới ra đi với hai bàn tay trắng, đến cả mười lăm phần trăm cổ phần Lục Thị của ba cô cũng dâng cho Lục Tuấn Khải?”

Trịnh Liên Nga sắp nổi điên, người đàn ông này quả nhiên đã điều tra cặn kẽ chuyện năm xưa của cô.

Chết tiệt thật, chuyện này đúng là có liên quan trực tiếp với anh, nhưng bây giờ cô không muốn nhắc chuyện này nữa, cô quay mặt đi: “Tôi không muốn nhắc chuyện của tôi, và cũng xin anh sau này đừng điều tra chuyện của tôi nữa.”

Trần Diên Khang nhíu mày, đáy lòng dâng lên cảm xúc không vui, đồng thời cũng có cảm xúc buồn bực mãnh liệt.

Như vậy có nghĩa là nửa năm làm vợ chồng, giữa cô và Lục Tuấn Khải đã xảy ra không ít chuyện, hoặc, nếu như chuyện đó thật sự không liên quan đến anh mà cô vẫn bị nhà họ Lục ép ra đi tay trắng, chẳng lẽ thật sự cô có gì với người đàn ông khác? Cô không chỉ ngủ với mình anh?

Trần Diên Khang ánh mắt sắc bén, đáy mắt lóe lên vẻ nguy hiểm, anh lạnh lùng nói: “Trịnh Liên Nga, tôi cảnh cáo cô, cô đã sinh con của tôi rồi thì tốt nhất lối sống của cô nên sạch sẽ đàng hoàng chút.”

Trịnh Liên Nga sắc mặt cứng đờ, cô hồi thần lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, tức giận phản bác: “Anh mới là người có lối sống không đàng hoàng.”

“Tôi không hy vọng con tôi có người mẹ không biết kiểm điểm, ảnh hưởng đến cuộc sống của nó.” Anh lại nói lời châm chọc, xỉa xói.

Trịnh Liên Nga giận tím người, cô gần như sắp phát điên, người đàn ông này dựa vào đâu mà nói cô không biết kiểm điểm? Được, cho dù cô không biết kiểm điểm thì có liên quan quái gì đến anh không?

“Cuộc sống của tôi do tôi làm chủ, anh không không có tư cách xía vào.” Trịnh Liên Nga cũng lười phản bác nên đành nói vậy, tuy nhiên, cô cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, bức bối khó thở.

Trong nháy mắt, người đàn ông cũng sắp nổi trận lôi đình, có vẻ như cô đã thành công khiến Trần Diên Khang tức giận đến mức nổ tung.

“Cô dám qua lại với người đàn ông khác thử xem.” Anh hung hăng gằn giọng cảnh cáo.

Trịnh Liên Nga giật mình lùi sau vài bước tránh anh. Cô chán nản nhìn người đàn ông bất chợt nổi điên không biết vì lý do gì, cô hừ một tiếng: “Không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi đi chơi với con.”

Nhìn theo bóng dáng cô lên lầu, Trần Diên Khang liền giật mạnh cúc áo sơ mi ở ngực ra, anh tức giận nóng cả người.

Đến khi phản ứng lại là bản thân vừa tức giận vì điều gì, vẻ mặt anh chợt hốt hoảng, đáng chết, sao cứ gặp người phụ nữ đó là anh lại trở nên nóng nảy, như vậy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.