Tổng Giám Đốc, Xin Nhẹ Tay!

Chương 23: Chap-39




CHƯƠNG 39: NHẤT ĐỊNH PHẢI NGỦ CÙNG NHAU

CHƯƠNG 39: NHẤT ĐỊNH PHẢI NGỦ CÙNG NHAU

Đối diện với cô là một khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc, lại mang vẻ lạnh lùng, trái tim Trịnh Liên Nga như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không thể không nói anh là người đàn ông đẹp trai nhất trong những người đàn ông mà cô đã gặp từ trong nước đến nước ngoài.

Trước đây, cô cảm thấy Lục Tuấn Khải được xem là người đàn ông tương đối đẹp trai rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy người đàn ông này cô mới biết được thế nào là nhân tài kiệt xuất.

Cậu nhóc vui vẻ lăn qua lăn lại, lúc thì nhìn ba, lúc lại nhìn mẹ, hạnh phúc như chú chó con, miệng nhỏ hôn bên này, lại hôn bên kia.

Trịnh Liên Nga đành phải giữ thân hình bé nhỏ lộn xộn lại: "Được rồi, không nghịch nữa, đi ngủ thôi."

Lúc này cậu nhóc mới nằm im, đầu nho nhỏ của cậu nhóc nằm ở giữa không che chắn được gì, cho nên ánh mắt của Trịnh Liên Nga không hề phòng bị mà đụng phải ánh mắt của người đàn ông đối diện.

Đôi mắt của anh vừa đen lại sâu, tựa như hai vực thẳm xinh đẹp nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, mà không phải sắc bén bình thường, trong đó như chứa một ngọn lửa bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người ta vào.

Trịnh Liên Nga lập tức nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với anh.

Mặc dù buổi chiều cậu nhóc có ngủ một giấc, nhưng đồng hồ sinh học của cậu khá chính xác, lúc này cũng sắp mười giờ tối rồi, cậu nhóc xoay qua một bên, hai bàn tay mũm mĩm ôm mặt Trịnh Liên Nga, đây là thói quen của cậu từ lúc nhỏ, chỉ cần ngủ chung với Trịnh Liên Nga, tay nhỏ theo bản năng ôm mặt cô.

Trần Diên Khang hơi kỳ lạ, tại sao cậu nhóc lại ngủ quay lưng với anh chứ? Anh chống tay ngồi dậy, cúi đầu qua mới phát hiện cậu nhóc ôm mặt mẹ ngủ!

Cảnh này khiến anh kinh ngạc mấy giây, xem ra muốn cậu nhóc rời khỏi cô là một chuyện không dễ dàng, dù sao từ nhỏ cậu đã sống cùng cô, nếu cưỡng ép cướp lại con trai, mà con không có mẹ thì chắc chắn cũng không vui vẻ gì.

Cho nên xem ra anh phải tiếp xúc với người phụ nữ này thêm một thời gian, chuyển tình cảm của con trai qua anh mới được.

Cậu nhóc ôm mẹ một lúc vẫn chưa ngủ say, bỗng đột ngột xoay người lại, đôi tay nhỏ sờ lên khuôn mặt anh tuấn của Trần Diên Khang. Trần Diên Khang cong môi lên, con trai chớp chớp mắt nhìn anh, anh cũng để mặc cậu ôm mặt mình mà nhắm mắt lại ngủ.

Thật ra Trịnh Liên Nga không ngủ được, thấy con trai bỏ rơi cô, ôm lấy Trần Diên Khang, trong lòng cô cũng có chút ghen tỵ.

Mà đúng lúc này, phía dưới chăn, chân cô đột nhiên bị một chân dài đụng vào, cô lập tức mở mắt ra, liếc mắt về phía người đàn ông đối diện.

Nhưng người đàn ông đối diện đang chụm đầu ngủ say với con trai!

Mà ở dưới chăn, cái chân dài đó lại gác lên chân thon dài của cô, nhiệt độ này khiến mặt Trịnh Liên Nga nóng bừng lên.

Tên này thật sự là đồ vô lại.

Cô nhẹ nhàng rút chân khỏi chân anh, sau đó xoay qua một bên, quay lưng lại với hai người họ, nhích thêm về phía mép giường, không cho anh có cơ hội vô lại.

Trần Diên Khang nhắm mắt, giả vờ ngủ với con trai, nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa bùng cháy, khiến đầu óc anh vô cùng tỉnh táo.

Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng muốn lợi dụng cơ thể cô gái nào, hay có suy nghĩ không tốt, nhưng người phụ nữ ngủ trên giường anh kia hết lần này đến lần khác khơi trong anh những suy nghĩ xấu xa.

Lúc nãy chân anh gác lên chân mảnh mai của cô, cảm giác mềm mại khiến anh vẫn chưa thỏa mãn.

Ngủ với cậu nhóc nhưng phải giả vờ ngủ, nếu không thì cậu biết người lớn không ngủ, sẽ nhịn không ngủ nữa. Lúc này Trần Diên Khang nghe thấy tiếng thở đều đều của con trai, anh nhẹ nhàng ngửa đầu về phía sau một chút, híp mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của con trai, khóe môi nở nụ cười đầy tình thương yêu của người cha, đặt một nụ hôn lên trán cậu nhóc.

Trịnh Liên Nga cũng cẩn thận lắng nghe động tĩnh từ con trai, thấy cậu nhóc không động đậy nữa, chắc là đã ngủ say rồi.

Cô lập tức vén chăn nhẹ nhàng xuống giường.

Sau lưng bỗng vang lên một giọng khàn khàn hỏi: "Cô đi đâu?"

Trịnh Liên Nga quay đầu lại, thấy thân hình nhỏ nhắn đang say ngủ, cô nói rất khẽ: "Tôi qua phòng bên cạnh ngủ, anh ngủ với Tiểu Bình đi!"

Người đàn ông nghe thấy cô muốn rời khỏi thì khuôn mặt u ám nhìn cô: "Không được, nhất định phải ngủ cùng nhau."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.