Tổng Giám Đốc, Xin Nhẹ Tay!

Chương 21: Chap-37




CHƯƠNG 37: BỊ KÍCH THÍCH

CHƯƠNG 37: BỊ KÍCH THÍCH

Trịnh Liên Nga mở to mắt: "Tôi... Tôi không mang theo quần áo nên tôi không tắm."

"Mẹ, mẹ như vậy là không vệ sinh, nhất định phải tắm rửa!" Cậu nhóc lập tức nhắc nhở.

"Tôi đi lấy cho cô." Trần Diên Khang nói xong, khóe môi cong lên nụ cười tà mị, anh đứng dậy đẩy cửa ra ngoài, đã có quần áo trẻ em thì tất nhiên sẽ có đồ của phụ nữ.

Trịnh Liên Nga nhíu mày, tên này đi lấy quần áo ở đâu chứ?

Một lúc sau, thấy anh cầm ba bộ đồ ngủ phong cách khác nhau ném lên giường, ba bộ đều giống nhau ở chỗ vải vóc ít đến đáng thương, bảo cô: "Tự chọn đi."

Trịnh Liên Nga nhìn bộ đồ ngủ gợi cảm khiến người ta muốn chảy máu mũi kia, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, cô cắn răng xoay đầu nói: "Tôi không mặc."

"Không tắm thì không được lên giường của tôi."

"Nếu không vì con trai thì ai muốn lên giường của anh chứ."

"Rất nhiều, rất nhiều người muốn." Trần Diên Khang nhếch môi cười.

Trịnh Liên Nga lập tức bắt được câu nói này, nhìn về phía con trai dạy dỗ: "Con trai, con xem cuộc sống riêng của ba con này, quá loạn, sau này con không được học theo đó."

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Diên Khang hơi thay đổi, anh nhìn về phía cậu nhóc, đính chính: "Đừng nghe mẹ của con nói lung tung, cho tới bây giờ ba chỉ ngủ với một người phụ nữ là mẹ của con thôi."

Trịnh Liên Nga kinh ngạc mấy giây, sao có thể?

Cậu nhóc chớp mắt, hỏi lại: "Thật sao? Ba chỉ ngủ cùng với một người phụ nữ là mẹ sao?"

"Đúng vậy, chỉ ngủ cùng mẹ của con." Trần Diên Khang chắc chắn.

Trịnh Liên Nga muốn phát điên, sao người đàn ông này có thể bàn luận chủ đề người lớn với con trai một cách nghiêm túc như vậy chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ dạy hư con trai của cô.

"Dừng lại, không nói về chủ đề này nữa." Trịnh Liên Nga lập tức ngăn lại, tiếp tục nói nữa, cô phải tìm lỗ chui vào.

Cô sẽ không dễ bị lừa như con trai, sao anh có thể chỉ ngủ cùng cô trong những năm qua chứ? Đàn ông có thân phận và địa vị như anh, cho dù anh không chủ động tìm phụ nữ, thì cũng có vô số phụ nữ muốn ngủ với anh.

Đàn ông vốn là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, sao anh có thể không ngủ?

"Mẹ đi tắm nhanh lên! Lát nữa chúng ta sẽ ngủ trên chiếc giường lớn của ba!" Cậu nhóc nói xong thì nhảy trên chiếc giường lớn, giống như xem chiếc giường là đệm nhảy vậy.

Trịnh Liên Nga nhìn ba bộ đồ ngủ nữ tính kia, cô nhíu mày, có chút ghét bỏ: "Tôi không thích mặc đồ của người phụ nữ khác đã mặc qua."

Trần Diên Khang nhíu mày nói: "Mấy bộ này chưa có ai mặc cả."

"Vậy tôi cũng không mặc." Trịnh Liên Nga không vui, dựa vào đâu mà cô phải mặc đồ ngủ gợi cảm như vậy cho anh nhìn chứ?

Anh cười khẩy một tiếng: "Là cô không dám mặc chứ gì, với vóc người của cô chỉ sợ mặc không có hiệu quả gì."

"Vóc người của tôi đẹp lắm đó!"

"Vậy thì mặc xem nào."

"Tôi…" Trịnh Liên Nga mới phát hiện mình bị lừa, rơi vào bẫy của anh.

Cô ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt cười nhạo đáng ghét của anh.

Cô không phải là cô gái mười tám tuổi, hơn nữa cũng sinh con rồi, trước kia khoảng thời gian cho con bú mọi nơi mọi lúc, cô đã sớm vứt bỏ sự xấu hổ của cô gái mới lớn rồi. Lúc này cô thật sự bị kích động, cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ, cuối cùng chọn bộ màu đỏ rượu vang hai dây: "Mặc thì mặc, ai sợ ai."

Người đàn ông nhướng mày, khóe môi gợi cảm nở nụ cười đắc ý, vậy thì anh sẽ mở mắt chờ xem.

Trịnh Liên Nga cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Sau lưng Trần Diên Khang, cậu nhóc hai tay ôm cổ anh, chu miệng nhỏ nhắn nói: "Ba có thể không cãi nhau với mẹ nữa được không, ba có thể nhường nhịn mẹ không?"

Trần Diên Khang quay đầu, thấy trong ánh mắt của cậu nhóc là sự đau lòng với người phụ nữ này, ánh mắt anh cũng dịu dàng đi, nhướng mày đồng ý: "Được, sau này ba sẽ nhường nhịn cô ấy."

"Ba phải đảm bảo sẽ yêu mẹ giống như con yêu mẹ vậy." Cậu nhóc tiếp tục yêu cầu.

Trần Diên Khang hơi nhíu mày, sự thông minh của cậu nhóc chắc chắn di truyền từ anh, tuổi còn nhỏ nhưng lại suy nghĩ có chiều sâu.

"Được, ba bảo đảm." Trần Diên Khang gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.