Tổng Giám Đốc, Xin Nhẹ Tay!

Chương 2: Chap-2




CHƯƠNG 2: TAY TRẮNG RỜI ĐI

CHƯƠNG 2: TAY TRẮNG RỜI ĐI

“Mẹ, chụp xong rồi.” Lục Nhã Thương cầm điện thoại nói, với vẻ đắc ý.

“Trịnh Liên Nga, trong điện thoại của Nhã Thương đã có bằng chứng ngoại tình của cô, biết điều thì mau chóng ly hôn với Tuấn Khải nhà chúng tôi, còn không thì tôi sẽ gửi những bức ảnh này của cô cho luật sư, khởi tố vụ ly hôn này.”

Lục Tuấn Khải mở cửa con xe SUV của mình ra, một bóng người phong tình, gợi cảm ngồi ở đó, thấy anh ta vào, cô ả cong đôi môi đỏ mọng lên: “Anh Tuấn Khải? Kế hoạch thành công rồi chứ?”

Lục Tuấn Khải đưa tay ôm cô ta vào lòng, giữ gáy cô ta, trao một nụ hôn say đắm, người phụ nữ vòng hai tay lên ôm lấy cổ anh, hai người hôn nhau say sưa khó dứt.

Sau một màn hôn cuồng nhiệt, Lục Tuấn Khải cười, tựa đầu vào cái trán tinh tế của cô ta.

“Dao Dao, nhanh thôi, anh sắp được cưới em rồi.”

“Vâng, em đợi câu nói này của anh đã rất lâu rồi.”

Nói xong, Thẩm Quỳnh Dao ghé sát vào gương mặt anh tuấn của anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng đó.

Trên giường, Trịnh Liên Nga sắc mặt trắng bệch, nước mắt tuôn rơi, những vết hôn trên người cô và cả sự đau đớn như bị xé rách phía thân dưới khiến cho cô sợ hãi, bất an. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô không có bất cứ kí ức gì về việc này?

Nhặt quần áo dưới đất lên, cô đi vào phòng tắm, vừa khóc một cách đau khổ, vừa tẩy mạnh đi những hơi thở thuộc về một người đàn ông khác.

Buổi chiều, Trịnh Liên Nga hồn bay phách lạc trở về căn biệt thự kết hôn của cô, phòng khách mở đèn sáng trưng, Lục Tuấn Khải như một ác ma ngồi ở đó, đôi mắt đen nhánh, ẩn chứa tức giận. Anh nhìn chằm chằm vào cô, như thể giây tiếp theo sẽ xé cô ra thành trăm mảnh vậy.

Tất cả mọi việc xảy ra sáng nay là một đả kích nặng nề và trí mạng đối với Trịnh Liên Nga, cô biết, dù có giải thích gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng.

Trịnh Liên Nga nhìn chồng mình đang ngồi trên sofa, thở dài một hơi: “Tuấn Khải, em đồng ý ly hôn, nhưng mà, em muốn lấy lại mười phần trăm cổ phần của ba em, năm phần trăm còn lại, coi như là em bồi thường cho anh.”

Lục Tuấn Khải vừa nghe thấy như vậy, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, anh mới ngồi vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, nếu như cô rút mười phần trăm cổ phần thì, địa vị và uy tín của anh sẽ gặp nguy vô cùng, thậm chí đến cả chức tổng giám đốc này cũng không giữ được nữa.

Anh lạnh lùng bước về phía trước, cười khảy, nói: “Trịnh Liên Nga, cô có tư cách gì mà đòi cổ phần với tôi? Cô phản bội lại tôi, mọc cho tôi cái sừng dài như thế, chỉ có năm phần trăm cổ phần mà muốn đuổi tôi đi?”

“Năm phần trăm cổ phần, đổi ra tiền mặt cũng được hơn 1500 tỉ, lẽ nào còn chưa đủ bồi thường cho anh?” Trịnh Liên Nga cố gắng dùng lí lẽ để đấu tranh, đó là tất cả cổ phần của ba cô lúc còn sống ở Lục thị, cô không thể dâng không cho nhà họ Lục được.

Ánh mắt Lục Tuấn Khải khẽ lướt qua tia hiểm độc, anh ta bước lên phía trước, bóp cổ cô: “Trịnh Liên Nga, cô nghe rõ cho tôi, cô đừng mơ lấy được chút cổ phần nào, cô cũng bắt buộc phải ly hôn, nếu như cô muốn ra tòa, tôi nói cho cô biết, cô sẽ chết càng khó coi hơn thôi.”

Trịnh Liên Nga trừng mắt, hô hấp khó khăn, nhưng cô càng đau đớn hơn khi nhìn thấy khuôn mặt trước mắt này, sự dịu dàng chu đáo trước kia đã không còn nữa, chỉ còn lại sự xấu xa, bẩn thỉu, ham lợi ích, nhưng cổ phần của ba cô…

“Lục Tuấn Khải… đó là của ba tôi… trả tôi.” Cô vừa khóc vừa khàn giọng nói.

“Bây giờ là của tôi, cô đừng mơ cướp từ tay tôi. Trịnh Liên Nga, hoặc là kí vào đơn ly hôn rồi cút đi, hoặc là… tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi thế giới này.” Lục Tuấn Khải ác độc ném mạnh cô xuống sàn, mặt hằm hằm sát khí, vứt tờ đơn li hôn xuống: “Kí tên đi!”

“Tôi không ký…” Trịnh Liên Nga cắn môi, không muốn trắng tay rời đi.

“Nếu như cô không ký, cô không chỉ tổn thất mười phần trăm cổ phần này đâu, còn cả danh tiếng, thậm chí là tính mạng của cô nữa.”

Trịnh Liên Nga bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông từng vô cùng thành khẩn nói yêu cô, giờ đây, chỉ còn sự vô tình, ác độc và đáng sợ.

Cô dường như sắp ngạt thở rồi.

Cuối cùng Trịnh Liên Nga cũng cảm thấy tuyệt vọng đến tột cùng, cô nhìn người đàn ông vì lợi ích mà trở thành một ác ma, cô biết, muốn lấy lại cổ phần của ba, có thể cô phải thật sự trả giá bằng cả sinh mạng này.

“Được, tôi ký.” Cô dùng lực cắn mạnh môi, ký tên mình xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.