Tổng Giám Đốc, Xin Nhẹ Tay!

Chương 19: Chap-35




CHƯƠNG 35: CÔ ĐỒNG Ý RỒI

CHƯƠNG 35: CÔ ĐỒNG Ý RỒI

“Trịnh Vũ Bình, con mà khóc nữa, thì giờ chúng ta về nhà luôn.”

Cậu nhóc khóc càng to hơn: “Oa…không đâu không đâu, mẹ, Tiểu Bình từ bé đến giờ chưa bao giờ được ngủ cùng mẹ và ba, Tiểu Bình muốn ngủ cùng hai người cơ.”

Trần Diên Khang thấy vậy, liền dỗ ngay: “Được rồi, tối nay ba mẹ ngủ cùng con, đừng khóc nữa.”

“Này…anh…” Trịnh Liên Nga trừng mắt, người đàn ông này nói linh tinh gì đấy? Cô đồng ý bao giờ?

Trần Diên Khang lạnh lùng nhìn cô: “Con trai đã khóc đến thế này rồi, mà cô nỡ lòng nào từ chối? Nếu đến yêu con cũng yêu không nổi, thì cô lấy tư cách đâu nuôi dưỡng nó?”

Trịnh Liên Nga sắp điên mất, người này sao có thế lấy quyền nuôi con ra uy hiếp cô?

“Tôi rất yêu con tôi.” Trịnh Liên Nga phản bác lại.

Trần Diên Khang hừ một tiếng: “Nếu đã yêu nó, vậy thì nên tôn trọng yêu cầu của nó, hơn nữa, nó từ nhỏ đến giờ vẫn không nhận được sự chăm sóc của tôi, rất cần tình yêu từ cha, nó muốn chúng ta ngủ cùng nhau, thì có là yêu cầu gì quá đáng đâu!”

Trịnh Liên Nga vậy mà…không thể phản bác nổi.

Trời ạ! Trong lòng cô chỉ muốn cự tuyệt thôi.

Cậu nhóc vẫn chưa nghe hiểu lời nói vừa rồi, thấy mẹ không nói gì nữa, thì coi như mẹ ngầm chấp nhận rồi, liền lau sạch nước mắt, ôm eo Trịnh Liên Nga, ngẩng mặt nhỏ bé lên hưng phấn nói: “Cảm ơn mẹ.”

Trịnh Liên Nga nhìn gương mặt thích thú cực kỳ của con trai, cô sao có thể nói ra những lời nhẫn tâm nữa?

“Được thôi! Mẹ đồng ý với con, nhưng, con phải ăn hết bát cơm này đó.” Trịnh Liên Nga đành hít sâu, thầm nghĩ, đợi con trai ngủ rồi, cô nhất định sẽ không ngủ cùng nữa.

“Vâng! Con sẽ ăn hết.” Cậu nhóc đảm bảo.

Nhìn hai mẹ con, Trần Diên Khang đưa ly rượu vang trong tay lên miệng, đôi môi mỏng gợi cảm mím lại, chất lỏng màu đỏ đậm chảy qua môi, phối hợp với chiếc áo sơ mi màu đen, khiến người ta lại sinh ra ảo giác như đang nhìn thấy ma cà rồng vậy.

Trịnh Liên Nga không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Trên đời này sao lại có người đàn ông khó hiểu đến vậy.

Ăn cơm tối xong, thời gian vẫn còn sớm, cộng thêm việc cậu nhóc vừa mới ngủ dậy nữa nên cậu rất có tinh thần. Trần Diên Khang định đưa nó đến công viên gần đó để đi dạo.

Cậu bé tất nhiên rất tích cực, hơn nữa còn kéo cả Trịnh Liên Nga theo cùng. Trịnh Liên Nga cũng không yên tâm để nó theo Trần Diên Khang, nên cũng đi theo.

Trên đường đi tới công viên, Trịnh Liên Nga luôn để mắt tới cậu nhóc đang nhảy nhót vô cùng đắc ý như một chú thỏ kia. Cô bất giác lại mềm lòng, chắc là do người đàn ông bên cạnh này đã cho cậu bé cảm thấy bản thân đã có một chỗ dựa cực kỳ vững chắc.

Những chuyện xảy ra cả một ngày hôm nay như chuyến xe tàu lượn siêu tốc vậy, lúc lên cao lúc xuống thấp, làm trái tim cô không chống đỡ nổi nữa.

Con trai tự dưng lại tìm đâu ra một ông bố giàu nhất thế giới này, đây là điều mà cô không thể nào ngờ tới được.

“Tôi có một đề nghị.” Giọng nói trầm thấp của Trần Diên Khang lọt vào tai cô.

Trịnh Liên Nga kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

“Cho dù giữa chúng ta ai là người có được quyền nuôi con đi nữa, cũng phải giấu nó, rồi phải sống cùng đối phương ít nhất 2 năm.”

Trịnh Liên Nga hốt hoảng, đây là đề nghị kiểu gì vậy? Không công bằng gì cả.

“Con trai bắt buộc phải là của tôi, ngoài tôi ra, nó sẽ không sống cùng ai khác.” Trịnh Liên Nga tự tin nói.

Nhưng ngay giây sau, dáng người cao lớn đầy uy hiếp chặn đường cô, người đàn ông híp đôi mắt lạnh lẽo lại, nhìn cô chằm chằm: “Vậy nên…từ ngày mai trở đi, cô phải chuyển tới nhà tôi sống.”

Trịnh Liên Nga một lần nữa bị dọa, cô nhìn anh, trừng mắt nói: “Tôi không thèm.”

“Không tới lượt cô quyết định.” Vừa nói xong lời uy hiếp, người đàn ông thấy cậu nhóc sắp rẽ vào khúc cua, liền chạy đuổi theo.

Đằng sau, Trịnh Liên Nga tức đến mức đỏ bừng mặt lên, ý gì vậy? Còn dám ép cô chuyển tới sống cùng anh? Để bồi đắp tình cảm với con trai à?

Anh ta điên rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.