CHƯƠNG 33: THA THỨ CHO CÔ
CHƯƠNG 33: THA THỨ CHO CÔ
Đây là hành động theo bản năng của Trịnh Liên Nga, khi bị ức hiếp, cô sẽ phản xạ có điều kiện làm ra hành động như thế.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Trần Diên Khang lờ mờ hiện lên năm dấu ngón tay, cô liếc nhìn tay mình, sợ hãi.
Trời ơi! Cô đánh anh rồi?
Lúc cô đang run sợ.
Anh bỗng cúi người, áp sát khuôn mặt đẹp trai đáng sợ về phía cô, cô ngừng thở, lần này cô đổi thành tư thế lùi về sau.
“Cô dám đánh tôi?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn cả anh lộ ra hơi thở nguy hiểm mạnh mẽ.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đánh, đến một câu mắng anh cũng chưa từng phải nghe, vậy mà người phụ nữ này dánh đánh anh?
Trịnh Liên Nga vẻ mặt thoáng qua tia hoảng loạn, nhưng ngoài miệng vẫn muốn phản bác: “Tôi đánh anh đó, ai bảo lúc nãy anh khốn nạn như thế…”
Vẻ mặt anh càng u ám khó coi hơn: “Cái tát này tôi cho cô nợ, sau này sẽ đòi lại.”
Nói xong, anh xoay người rời đi ngay.
Trịnh Liên Nga thở dài, cô sắp bị anh dọa chết khiếp rồi, cảm giác đau rát ở lòng bàn tay cho thấy, cái tát lúc nãy cô dùng sức không hề nhẹ.
Đáng đời, cô thầm hừ một tiếng.
Quay lại trước giường, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say sưa của con, lại thở dài, tại sao con cô lại là con của anh ta?
Hơn nữa, sao thằng bé biết người đàn ông này chứ?
Bởi vì cậu bé ngủ rồi nên bữa tối nhà họ Trần được đẩy lùi lại.
Trịnh Liên Nga ngồi quỳ trên tấm thảm, nằm nhoài bên mép giường, khuôn mặt nhỏ gối lên khuỷu tay, bất giác đã ngủ thiếp đi.
Nửa tiếng sau, Trần Diên Khang thân hình cao ráo đẩy cửa bước vào, khi thấy hai mẹ con đang ngủ say trong căn phòng tối, anh hơi sửng sốt, bật đèn tường lên.
Anh nhẹ nhàng bước gần lại.
Dưới ánh đèn dịu dàng mờ nhạt, khuôn măt ngủ ngủ của hai mẹ con rất mê người, Trần Diên Khang nhíu chặt mày, hôm nay anh bị trúng tà hay sao mà chẳng thực hiện một chút trừng phạt nào để đáp trả người phụ nữ đã tát anh.
Hơn nữa… thật ra nụ hôn phát sinh ban nãy, anh đã có phản ứng, lại còn không nhỏ.
Đáng chết, người phụ nữ này lấy đâu ra sức quyến rũ vậy? Có thể làm anh hôn đến nghiện.
Có lẽ là do ánh đèn, cậu bé bỗng duỗi eo, rồi lông mi vừa dài vừa dày chầm chậm mở ra, đôi mắt to đen như bảo thạch lấp lánh trong bóng tối.
Cậu bé mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt Trần Diên Khang, vui vẻ chép miệng nhỏ, tiếng gọi non nớt: “Ba.”
Một tiếng ba đã làm trái tim cứng rắn như kim cương của anh bỗng trở nên mềm nhũn ngay.
Đồng thời, người phụ nữ nằm trên giường cũng tỉnh lại, từ khi sinh con, cô thấy mình ngủ tỉnh đến khác thường, chỉ cần nghe thấy một tiếng động nhỏ của con trai là cô sẽ tỉnh dậy ngay.
Trịnh Liên Nga mở mắt ra, bỗng cảm thấy áp bức, cô nhướn mày, thấy anh đang ngồi bên cạnh, nhìn cô vẻ lạnh lùng.
Cô lúng túng đưa tay lau nước miếng, trời ơi! Anh đã nhìn cô bao lâu rồi, có nhìn thấy cô chảy nước miếng không?
Trần Diên Khang thấy vẻ mặt này của cô thì muốn cười, nhưng nghĩ đến thân phận cao quý nghiêm nghị của mình, anh nhịn lại, bế cậu bé đang bò đến chỗ anh vào lòng.
Cậu bé nhìn mẹ rồi nhìn ba, khuôn mặt nhỏ tràn đầy cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.
“Mẹ lau mặt cho con.” Trịnh Liên Nga đứng dậy, đi về phía phòng tắm. Cả căn phòng tắm rộng lớn dường như vẫn thoang thoảng hơi thở thơm mát dễ ngửi của anh.
Cô điều chỉnh lại nhịp thở, lấy một chiếc khăn mặt màu xám, vắt khô nước, mang ra ngoài lau mặt cho cậu bé.
Xong xuôi, Trần Diên Khang bế cậu bé ra khỏi phòng, trầm giọng nói với người phụ nữ đang mang khăn mặt lại phòng tắm: “Cô xuống lầu ăn cơm đi.”