CHƯƠNG 31: CẬU BÉ NGỦ RỒI
CHƯƠNG 31: CẬU BÉ NGỦ RỒI
Ngồi trên xe.
Trịnh Liên Nga nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Đương nhiên cô biết vừa rồi Thẩm Quỳnh Dao có ý khoe khoang chiếc xe của cô ta. Nếu không có tài xế của Trần Diên Khang đợi cô thì chắc cô ta sẽ rất đắc ý cho xem. Giờ cô thật sự rất vui, cô nghĩ chắc chắn Thẩm Quỳnh Dao đang điên lắm!
Cảm giác này đúng là sảng khoái, đối với phụ nữ ham hư vinh như Thẩm Quỳnh Dao, tốt nhất phải để người giàu hơn vả vào mặt cô ta.
“Cô Trịnh, giờ chúng ta trở về biệt thự của tổng giám đốc Trần.” Tài xế nói với giọng trầm ổn.
Trịnh Liên Nga nhìn đồng hồ, sắp hơn 5 giờ chiều rồi, cô gật đầu đồng ý: “Được.”
Xe lái thẳng về phía trung tâm thành phố, chạy thẳng đến một con đường rộng lớn, ở đây gần như không có chiếc xe nào, đây là con đường chỉ dành cho Trần Diên Khang, quả nhiên, nó kéo dài thẳng tới biệt thự nằm trong rừng của anh.
Nằm sâu trong rừng, những phần nóc nhọn của biệt thự như ẩn như hiện, giống như một con quái vật khổng lồ đang ngủ đông trong rừng sâu.
Xe lái thẳng đến cổng vườn hoa trong lâu đài, lúc trên xe, Trịnh Liên Nga đã ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, giờ thấy tòa lâu đài to lớn trong khoảng cách gần như này, cô càng ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O hơn. Người đàn ông này có bản lĩnh sở hữu được cả một tòa biệt thự to như lâu đài trong rừng ngay gần trung tâm thành phố thế này cơ à.
Phải giàu đến cỡ nào mới làm được chuyện này chứ?
Cô nuốt nước bọt, trong lòng lại buồn hơn, anh ta càng có nhiều tiền, thì càng có khả năng giành con thắng cô.
Trịnh Liên Nga vừa đứng trước cổng thì cổng sắt đã từ từ mở ra, giống như chào đón cô vào vậy. Cô thầm cảm thán rồi bước vào cổng lớn tòa lâu đài hùng vĩ này, bước lên mấy bậc cầu thang ngọc thạch là vào đến phòng khách vô cùng xa hoa rộng rãi. So với sự xa hoa của lâu đài thì đồ trang trí trong căn phòng này càng xa xỉ đến mức khiến người ta tặc lưỡi. Lúc này, một người đàn ông trung niên bước tới đón cô, mỉm cười nói: “Cô là cô Trịnh đúng không?”
“Đúng vậy, xin hỏi Trần Diên Khang đã về chưa?”
“Cậu Trần dẫn cậu chủ nhỏ lên phòng chiếu phim trên tầng ba xem phim rồi.” Quản gia nói.
Trịnh Liên Nga nhìn cầu thang xoắn ốc lên tầng, không do dự đi lên. Quản gia ở phía sau định nói gì đó nhưng đã kìm lại.
Cậu Trần mới căn dặn ông, mặc kệ cô Trịnh có yêu cầu gì, ông cũng không được ngăn cản.
Cô sải bước đi lên tầng ba, toàn bộ tầng này đều được thiết kế để giải trí, có phòng tập thể hình xa hoa, phòng bi-a để thư giãn. Cuối cùng cô đứng trước một căn phòng đóng chặt cửa, cô nghĩ đây chính là phòng chiếu phim nên đưa tay ra đẩy mở ra.
Cô nhìn thấy Trần Diên Khang đang ngồi trên ghế sofa rộng rãi, phong thái cao quý, trong không gian mờ tối. Lúc cô đang định nói gì đó thì thấy anh ra dấu im lặng với cô, rồi cúi đầu kiểm tra cậu bé đã ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Trịnh Liên Nga cảm thấy ghen tỵ, ngoài cô ra, thằng bé chưa từng ngủ thiếp đi bên cạnh bất cứ người nào khác, nhưng không ngờ giờ nó lại ngủ ngon lành trong lòng anh.
Trịnh Liên Nga đi tới bên anh, ghé sát mặt mình lên khuôn mặt bé nhỏ của con, thấp giọng khẽ gọi: “Tiểu Bình, là mẹ đây.”
Nói xong, cô bế nó từ trong lòng Trần Diên Khang ra, giống hồi còn nhỏ, đong đưa dỗ con ngủ.
Cậu bé chép chép miệng, như nửa tỉnh nửa mơ hé mắt ra nhìn, đến khi ngửi thấy mùi hương cơ thể của mẹ thì lại ngủ tiếp.
“Cô bế thằng bé đến phòng tôi ngủ đi!” Trần Diên Khang trầm giọng nói.
Thật ra Trịnh Liên Nga không muốn bế con trai tới đó ngủ, nhưng ở đây quá tối, cô cũng không muốn ở lại nên ôm con đi ra ngoài.
Anh nhìn theo bóng dáng mảnh mai, nhỏ nhắn của cô. Mặc dù cậu bé mới ba tuổi, nhưng đã cao hơn một mét mốt rồi, cô bế sẽ khá mệt.
“Để tôi bế cho.” Trần Diên Khang sợ cô bế không ổn sẽ làm ngã con trai mình.
Cô vội ôm chặt thằng bé, nhìn anh vẻ đề phòng: “Không cần đâu, anh dẫn đường đi.”
Trần Diên Khang đi ra ấn nút mở thang máy, đi lên tầng bốn.