CHƯƠNG 30: CÁCH LÀM MẤT MẶT
CHƯƠNG 30: CÁCH LÀM MẤT MẶT
Trịnh Liên Nga đang chờ câu nói này của cô ta. Cô bước qua lấy lại bản thiết kế nháp của mình, ánh mắt lạnh lùng liếc Thẩm Quỳnh Dao: "Vừa hay cô không thích thiết kế của tôi, tôi cũng hết cách. Cô lấy mấy tỉ của cô để tìm nhà thiết kế khác đi!"
"Cô đây là có ý gì? Cô không muốn nhận đơn hàng này của tôi?" Sắc mặt của Thẩm Quỳnh Dao thay đổi, thật ra lúc nãy cô đã nhìn rất kỹ, bản thiết kế nháp này của Trịnh Liên Nga được thiết kế vô cùng tâm huyết, hơn nữa lại rất độc đáo.
"Cô đã không thích thì tôi sợ không cách nào thỏa mãn yêu cầu của cô. Vì vậy, xin mời cô tìm người khác giỏi hơn đi!" Trịnh Liên Nga nói xong cầm lấy bản thiết kế định rời đi.
"Cô đứng lại, tôi cứ muốn cô thiết kế cho tôi đấy. Bây giờ, tôi sẽ chỉ ra chỗ thiếu sót của cô. Cô để bản nháp xuống đi." Thẩm Quỳnh Dao cố nhịn xuống lửa giận nói. Nếu để Trịnh Liên Nga cứ bỏ đi như vậy, sau này cô ta làm sao có thể tiếp tục làm khó Trịnh Liên Nga được nữa đây?
Trịnh Liên Nga ngồi xuống, mở bản thiết kế nháp ra để trước mặt của Thẩm Quỳnh Dao: "Những chỗ nào cần sửa, xin cô vui lòng chỉ ra cho tôi."
Thẩm Quỳnh Dao nhìn bản thiết kế nháp có thể nói là hoàn mỹ này nhất thời không biết nên ra tay sửa từ chỗ nào, cô ta mỉm cười chỉ vào vị trí của viên đá quý chính giữa nói: "Chỗ này, tôi xem thiết kế của cô quá nhỏ, cô cũng biết Tuấn Khải bằng lòng trả giá mọi thứ vì tôi, cho dù tôi muốn viên kim cương sáng nhất thế giới này anh ấy cũng sẽ cho tôi. Có lẽ cô không biết thân phận bây giờ của Tuấn Khải nhỉ? Anh ấy bây giờ đã là người xếp thứ hai mươi trong bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới rồi đấy. Đó là gia tài mà cô không thể nào tưởng tượng được đâu."
Trịnh Liên Nga trong lòng cười thầm, cô vừa mới gặp người xếp thứ nhất đấy. Có điều, tiền của bọn họ nhiều hay ít thì có liên quan gì tới cô?
Thẩm Quỳnh Dao là người vừa nhìn đã biết không có chút hiểu biết nào về thiết kế, Trịnh Liên Nga mỉa mai nói: "Nếu thiết kế viên kim cương quá lớn, tôi nghĩ cô sẽ đeo rất cực khổ, dù sao kim cương lớn quá cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì."
"Cô… Tôi cứ muốn lớn hơn đấy. Cô phải thiết kế viên này to ít nhất gấp hai lần cho tôi. Còn nữa, trên góc bên này cũng phải thêm một ít kim cương vụn vào cho tôi. Tôi muốn nhẫn kim cương của tôi là tác phẩm có một không hai."
"Cô chắc chắn muốn thêm vào sao?" Trịnh Liên Nga ngưng mắt hỏi.
Thẩm Quỳnh Dao nhướn mắt lên: "Đúng đấy, tôi muốn thêm vào thì sao?"
Trịnh Liên Nga hờ hững lắc đầu: "Không có gì, nếu như cô thích bản thiết kế này thì tôi sẽ thiết kế thêm ít đá kim cương vụn vào theo yêu cầu của cô, hơn nữa sẽ khảm vào viên kim cương lớn gấp đôi, cô có hài lòng không?"
"Trịnh Liên Nga cô đừng làm ngược lại đấy, tôi mới là khách hàng, cô chỉ là một thiết kế quèn mà thôi." Thẩm Quỳnh Dao tức giận nói.
"Vâng, tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô. Nếu cô không còn gì để nói thì tôi phải về trước để thiết kế đây." Trịnh Liên Nga nói xong, thu lại bản thiết kế muốn rời đi. Dù sao con trai của cô vẫn còn ở chỗ Trần Diên Khang, cô không yên tâm.
Thẩm Quỳnh Dao tức giận sầm mặt, cô ta muốn làm khó dễ Trịnh Liên Nga, nhưng bất kể cô làm thế nào Trịnh Liên Nga cũng giống như một bịch bông, chọc thế nào cũng không chọc đến chỗ đau của cô.
Thẩm Quỳnh Dao đứng lên, cô ta nghĩ mình vừa mua xe thể thao mới nên không nhịn được muốn khoe khoang với Trịnh Liên Nga. Cô ta cười nói: "Liên Nga, cô có cần tôi đưa về không, vừa vặn tôi cũng đi ngang qua dưới lầu công ty của cô."
"Không cần đâu, tôi có xe."
Thẩm Quỳnh Dao vừa nghe cô có xe, nhịn không được cười khẩy, chắc hẳn là xe cà tàng công ty sắp xếp cho nhân viên đi công tác rồi, thế thì cô ta càng muốn khoe khoang.
Cô ta đi xuống lầu cùng với Trịnh Liên Nga. Xe của cô ta đậu ngay cửa chính của quán cà phê, chỉ cần lát nữa cô ta mở khóa, Trịnh Liên Nga có thể nhìn thấy ngay.
Hai người ra khỏi quán cà phê, quả nhiên Thẩm Quỳnh Dao khoe khoang lấy chìa khóa xe ra bấm nút mở cửa của chiếc xe thể thao màu đỏ trị giá mười lăm tỷ này. Cô ta đắc ý nhìn Trịnh Liên Nga, nhưng lại phát hiện Trịnh Liên Nga đi thẳng tới chiếc Rolls-Royce màu bạc trước mặt mình. Thẩm Quỳnh Dao trợn trừng mắt nhìn Trịnh Liên Nga tự nhiên mở cửa hàng ghế sau, dáng người mảnh mai ngồi vào trong xe, đóng cửa lại.
Mà không bao lâu, chiếc siêu xe kia đã chậm rãi chạy đi, đó là một chiếc siêu xe mấy chục tỉ đồng.
Thẩm Quỳnh Dao nhìn theo mãi cho đến khi chiếc xe kia hòa vào dòng xe cộ đông đúc cô ta mới tỉnh táo lại. Trời ơi! Sao Trịnh Liên Nga có thể ngồi lên chiếc xe xịn như thế chứ? Mấy năm gần đây cô cũng có nghiên cứu qua các loại xe, cô ta biết giá cả của chiếc xe kia chắc chắn là giá trên trời.
Bỗng dưng Thẩm Quỳnh Dao cảm thấy một loại tức giận vì bị xấu mặt. Cô ta ngồi vào chiếc xe thể thao, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, không ngờ lần đầu khoe khoang đã bị Trịnh Liên Nga nghiền ép đến tức giận phì phò.
Lẽ nào mấy năm nay Trịnh Liên Nga đã cặp với người có tiền sao?
Thẩm Quỳnh Dao cười lạnh lùng, mặc kệ Trịnh Liên Nga cặp với người có tiền nào, chuyện cũ của cô ta cũng sẽ trở thành ám ảnh suốt đời không cách nào xóa bỏ được. Chỉ cần Thẩm Nguyệt Dao điều tra rõ ràng, vậy thì cô có thể khiến cho người đàn ông sau lưng Trịnh Liên Nga biết quá khứ của Trịnh Liên Nga dơ bẩn đến cỡ nào?