Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

Chương 4




Edit: Bilundethuong

Trên đời này gả con gái đi mà vẫn còn vui vẻ được khéo khi chỉ có Quý lão gia nhà nàng?

Quý vân tranh mặc một bộ váy liền thân màu trắng, tóc dài xõa xuống, sắc mặt mỏi mệt, chân trần ngồi ở trong vườn nhà nàng, chân duỗi thẳng trên cỏ, hai tay cầm một cốc trà sữa lớn, uống từng ngụm từng ngụm, lười biếng nhìn ra phía xa xa, bên tai nghe điệp khúc của ba mình vang lên, câu được câu không.

Lão ba thật vui vẻ, vô cùng vui vẻ, bởi vì Lôi lạc trong điều kiện của lôi lạc nói rõ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn kết hôn với anh, hắn là kim chủ ( là người vừa có tiền vừa có quyền ý), vô điều kiện sẽ giúp Cát dã trở thành một nhà hàng khách sạn ngang ngửa như khách sạn quốc tế Á thái, trở thành một khách sạn có đẳng cấp quốc tế.

Giúp cho mơ ước của ba mẹ nàng được lớn hơn nữa, tuy rằng mẹ nàng đã chết, nhưng là trên trời có linh thiêng cũng thực vui vẻ? đúng không?

“Tiểu Quý, con ngồi đây làm gì? Không khỏe sao? Sắc mặt của con trông nhợt nhạt quá” quý phong đang bận rộn vui sướng trông thấy con gái mình đang ngồi phơi nắng trong vườn, lại im lặng một câu cũng không nói.

“không có” Quý vân tranh lại uống một ngụm trà sữa, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn ba mình.

“Có phải…tiểu tử kia đối xử không tốt với con?”

Anh đối với nàng có tốt hay không? nàng không biết chắc

Bởi vì suốt một tuần, lôi lạc căn bản là không có xuất hiện trước mặt nàng, chỉ nói là về Nhật bản xử lí công việc, chỉ nói có công việc phải làm, mỗi ngày chỉ có hai vệ sĩ xung quanh, lại còn có một người tự xưng là phụ giúp chuẩn bị cho đám cưới, suốt ngày mang đồ đến cho nàng lựa lựa chọn chọn.

Lại còn nói nàng không được lúc nào cũng mặt lạnh như băng, một ngày hai tư giờ lúc nào cũng có mặt tại nhà nàng, đem áo cưới đặt từ Pháp đến, trang sức đắt đỏ, tất cả đều mang hết lại đây.

Lão ba thì chăm chú xem xét, nàng lại thờ ơ xao nhãng như không phải việc của mình.

Hàng ngày, quý vân tranh đều tự hỏi mình có phải hay không có vấn đề, mới có thể khinh địch như vậy đồng ý gả cho anh, đi đâm đầu vào kí cái bản hợp đồng hôn nhân.

Hàng ngày, nàng lăn qua lộn lại ngủ không ngon, trong đầu toàn nghĩ về nam nhân kia, nghĩ tại sao hắn lại coi trọng nàng? Nghĩ xem rốt cục anh muốn cái gì? Nghĩ anh…yêu hay không yêu nàng?.

Là, nàng nghĩ đến anh, anh vẫn không xuất hiện, có phải hay không anh nghĩ rằng việc kết hôn của mình là việc công, tất cả mọi việc đều giao cho thủ hạ làm, anh chỉ cần hôm đó đến tham gia.

Anh nói nàng không nên nhớ anh là như vậy sao?

Khi anh cho rằng đến thời điểm, sẽ tự có mặt? Nửa điểm cũng không quan tâm đến lo lắng của nàng? Bởi vì nàng chỉ là người vợ được chọn mà thôi, không phải là người con gái anh yêu?

“Con gái…” Quý phong nhìn chóp mũi hồng hồng, khóe mắt cũng đỏ của con gái, lại cảm thấy có chút áy náy.

“Chuyện đó…nếu như con không muốn lấy, thì đừng lấy nữa, nhìn bộ dạng con như vậy, ba rất khổ sở, chi bằng…ba đi cầu xin hắn? xin hắn cho ba con ta một con đường? được không?”

“Vô ích thôi!”

“Ta có thể quỳ xuống cầu xin hắn”

“hắn chỉ càng khinh thường ba mà thôi”

“Thì…đem Cát dã trao cho hắn cũng là một cách.”

Nếu làm được như vậy, thì việc gì lúc trước ba phải cầu xin nàng đồng ý chứ!

Quý vân tranh ngẩng mặt, kín đáo nhìn lão ba “Sao ba không nói như vậy từ trước?”

Quý phong bị con gái hỏi lại vẻ mặt có vẻ chột dạ, không tự nhiên gãi gãi đầu.

“Bởi vì tiểu tử kia trông tuấn tú, gia thế lại hiển hách, ba thấy rằng con cùng hắn trời sinh một cặp, nhưng mà, con mấy ngày nay nhìn giống như…như là ma, chỉ ở trong phòng đi đi lại lại. Ba đi nói với hắn, nói con muốn từ hôn, con không vui, ba làm sao có thể vui vẻ được chứ.?”

Vừa nói xong, quản gia đột nhiên hổn hển chạy tới:

“Lão gia, lão gia…có, có thông gia tới”

“Thông gia?”

“Vâng, chính là lão phu nhân tập đoàn Thái á, là mẫu thân của Lôi chủ tịch, bà nói muốn gặp tiểu thư, xin tiểu thư ra ngoài một chút, bà ấy nói có chuyện muốn nói với tiểu thư”

Quý phong mí mắt nháy nháy một cái, nhìn con gái liếc mắt một cái.

Quý vân tranh cũng thực không suy nghĩ, đặt cốc nước xuống, quay đầu lại liền nhìn thấy vị lão phu nhân cao cao tại thượng Long điền nhã tử kia.

Bà đeo kính dâm gọng đỏ, một thân thanh lịch trong bộ âu phục Chanel sang trọng, ngón tay đeo trang sức đắt tiền, khí chất tao nhã toát lên là không thể dấu diếm.

“Thật có lỗi, mạo muội tới chơi, vị này chắc hẳn là Quý chủ tịch cùng quý tiểu thư? Tôi là Long điền nhã tử, là mẹ của Lôi lạc.”

Long điền nhã tử mở miệng giới thiệu bằng tiếng Trung một cách lưu loát, vừa nói vừa thầm đánh giá Quý Vân Tranh.

“Vâng, đúng rồi, tôi là Quý Vân Tranh, còn đây là ba tôi Quý Phong” Quý vân tranh bị nhìn làm cho dựng tóc gáy, không ngờ rằng mình lại giáp mặt bà bà này, dĩ nhiên là phải tỏ ra đức hạnh, trời ạ, giết nàng đi! Sáng nay nàng thậm chí còn chưa có rửa mặt.

“Vâng” Long điền nhã tử khẽ gật đầu.

“Có tiện hay không cùng tôi ra ngoài một chuyến? Tôi có chuyện muốn cùng cô nói chuyện.”

“Vâng, xin bà đợi cho một chút, tôi vào trong thay quần áo”

“Không cần phiền toái, cô như vậy được rồi…” Long điền nhã tử vừa ngắm vừa liếc nàng một cái, cười cười, tựa hồ cũng tự mình thấy được có điểm dối trá trong lời nói, nhân tiện nói “Quả thực là, tôi không có nhiều thời gian, chỉ nói chuyện trong chốc lát. Mặc gì cũng không quan trọng, phải không?”

“Nếu phu nhân thời gian có hạn, tôi nghĩ, không bằng phu nhân nói luôn tại đây đi” Quý phong mở miệng, rồi chuyển hướng sang con gái.

“ Tiểu Quý, ba vào nhà trước, con ở lại nói chuyện với phu nhân đây, biết chưa?”

Dứt lời, Quý phong ý bảo quản gia cùng rời đi, trả lại không gian trong vườn cho hai người nói chuyện.

“Phu nhân, mời ngồi!”

Long điền nhã tử ngồi xuống ghế lạnh, đi thẳng vào vấn đề “Tôi đến đây hôm nay mục đích rất đơn giản, chính là muốn cô cùng lôi lạc giải trừ hôn ước”

Quý vân tranh nhíu mày.

“Ý của phu nhân đây là gì?”

Nếu lôi lạc muốn giải trừ hôn ước với cô, chỉ cần nói qua điện thoại, cần gì phải cần vị phu nhân này đến đặt vấn đề?

Long điền nhã tử không ngờ nàng hỏi như vậy, sửng sốt một chút mới nói “là ý của toàn bộ người đứng đầu trong tập đoàn thái á cũng là ý của cha lôi lạc, có vấn đề gì sao?”

Tóm lại không phải ý của Lôi lạc là được.

Quý vân tranh khinh xả nhếch môi.

“Không có gì, phu nhân cứ nói tiếp”

“Lôi lạc tương lai là người nối nghiệp của tập đoàn Á thái, hôn nhân của hắn không phải do hắn tự quyết, coi rằng Cát dã là một khách sạn có tiếng ở Đài loan, nhưng không phù hợp với yêu cầu của chúng ta, ta hi vọng Lôi lạc sẽ lấy một nơi khác, cho dù không phải là công ty lớn mạnh, ít nhất cũng phải là một nhà chính trị gia hoặc một danh gia vọng tộc, chứ không phải là một công ty xuất thân nhỏ.”

“Được rồi, bà không cần phải nói gì nữa” Quý vân tranh thản nhiên ngắt lời bà, không tự chủ thẳng lưng đứng lên “Về nhận xét của bà với tôi, tôi nghĩ bà đã biểu đạt rõ ràng, hy vọng bà không cần hạ mình, tiếp tục nói ra những điều không phù hợp với sự tôn quý của bà.”

Long điền nhã tử cười, hạ kính râm xuống ánh mắt lóe ra.

“Đúng vậy, sự việc này, nói ra như vậy, quả thực ảnh hưởng đến hình tượng của ta, thân là mẹ của Lôi lạc, rất nhiều việc không thể không làm. Ta biết cô và lôi lạc không hề có tình yêu, trên thực tế, Lôi lạc cũng đã có người yêu, người con gái đó là con gái của người em gái đã mất của ta tên Phúc sơn lị tử”

Nghe vậy, quý vân tranh sửng sốt, trong phút chốc đầu óc chống rỗng.

Lôi lạc…hắn có người yêu? Nhưng lại là con gái Nhật bản?

“Một khi đã như vậy, vì sao hắn còn ở Đài loan mở tiệc tuyển thể?” Vì sao không từ thủ đoạn bắt buộc nang phải lấy hắn.

“Hắn sở dĩ muốn mở đại hội tuyển thê, lại cố ý lựa chọn một nữ phục vụ là cô ở đó, đó là vì hắn muốn chống đối với ta cùng cha của nó, càng là cô gái bình thường hắn càng muốn, mà ngươi, chẳng qua là vừa vặn xuất hiện bên cạnh hắn mà thôi…ta nói như vậy, cô đã hiểu?”

Chậc, buồn cười.

Nhưng vì sao sống mũi cay cay, hốc mắt nóng nóng?

Vốn nghĩ rằng không có yêu, vì sao giờ phút này sâu thẳm trong tâm tư nàng lại có chút đau đớn?

Mạc danh kì diệu thật sự. nàng cắn răng, đem nước mắt trong hốc mắt nuốt vào trong.

“Tôi nghĩ, đã rất rõ ràng…” Quý vân tranh nàng chẳng qua là vừa vặn đi ngang qua, trở thành quân cờ của thiếu gia nhà giàu muốn đem nàng để chống đối với gia tộc mà thôi.

Thật đáng giận mà.

Lôi lạc kia, nàng thực sự căm ghét hắn đến chết.

“Vậy là được rồi, ta trước thay Lôi lạc xin lỗi, bởi vì hắn làm ngươi khó xử, điều ấy thực làm cho Long điền gia tộc ta cùng phụ thân có có chút khó xử, có điều, bởi vì hắn đã công khai chuyện này trước truyền thông, cho nên phải có biện pháp giải quyết vẫn đề giải trừ hôn ước một cách hợp lí, tổ chức họp báo công khai cô đã có người yêu, không thể chấp nhận hôn sự này, chúng ta sẽ đền bù tổn thất cho cô..”

“Phu nhân, bà có lẽ đã lầm” quý vân tranh lại nhịn không được ngắt lời bà.

Long điền nhã tử nhíu mày.

“Hả? Ta lầm gì sao?”

“Tôi không phải tự nguyện gả cho lôi chủ tịch, trên thực tế, tôi một chút cũng không muốn gả cho hắn, là hắn bắt ép tôi, nếu tôi không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hắn sẽ thâu tóm Cát dã, nếu phu nhân có thể giải quyết chuyện này cho ta, quý gia chúng tôi sẽ cam đoan cự tuyệt hôn sự này, tôi sẽ rất vui mừng cùng hắn giải trừ hôn ước…”

Đêm yên tĩnh, trăng sao trên trời, Quý vân tranh cả đêm miên man.

Nghĩ đến việc cùng Long điền nhã tử nói chuyện ban ngày, đối phương đồng ý sẽ giúp nàng giải quyết chuyện này, cũng hi vọng nàng án binh bất động, miễn làm đánh rắn động cỏ, chờ tình hình thuận lợi, sẽ giúp nàng mở cuộc họp báo, giải quyết hoàn toàn chuyện này.

Long điền nhã tử rời đi, trên mặt mang ý cười cười, cho dù được che bởi cặp kính to, đều có thể cảm nhận được ý hài lòng của bà.

Nói thực ra, vẻ tươi cười kia thực quỷ dị, làm cho nàng có chút bất an, hơn nữa, không biết vì sao, nàng lại có một cảm giác bán đứng Lôi lạc.

Rõ vớ vẩn!

Nàng chính là bảo về quyền tự chủ hôn nhân của mình thôi, vì sao lại cảm thấy bất an? Từ đầu đến cuối mọi chuyện đều do Lôi lạc sắp đặt, bây giờ nàng có cơ hội thoát khỏi tay hắn, nàng phải nhảy lên sung sướng mới đúng, vì sao trong lòng một chút vui vẻ cũng không có?

Nàng không phải là không muốn gả cho anh sao?

Sai, căn bản là không đúng.

Chính là không thích, anh là bởi vì có mục đích mới lấy nàng.

Nàng chính là không thích, anh dùng đủ mọi thủ đoạn ép buộc nàng phải đi vào khuôn khổ.

Nhưng, là nàng thích anh, nàng biết.

Bởi vì, nàng mỗi ngày đều nghĩ đến anh, khi chọn áo cưới, nàng hi vọng anh ở bên cạnh, khi chọn nhẫn, hi vọng anh tự mình chọn cho nàng, hắn không có mặt quả thực làm cho nàng cảm thấy mất mát, mất mát đến nỗi làm lấn át đi mọi hứng thú, mất mát đến nỗi chỉ cần nghĩ đến anh, lại làm cho nàng có một cỗ xúc động muốn khóc.

Biết rằng Lôi lạc căn bản đã có người yêu, hi vọng anh sẽ từ từ yêu thương nàng cũng hoàn toàn sụp đổ, lại thể nào không tâm tử?

Cứ như vậy, như vậy tốt lắm a, không cần phải hi sinh khách sạn mà cha mẹ đã vất vả tạo nên, lại có thể thuận lợi thoát khỏi tay của Lôi lạc, nàng hẳn là phải cười mới đúng, cao hứng cười, cười sung sướng, cười không buồn bực, không phải sao?

Quý vân tranh hai tay dụi dụi mắt, nở nụ cười, đầu ngón tay lại lộ ra một cái gì đó ướt ướt…tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, cả tâm nàng khẽ run lên, sau một lúc lâu, mới với tay lấy điện thoại đầu giường lên, số hiển thị trên màn hình là của Lôi lạc.

Thời gian bây giờ, là ba giờ sáng.

Nàng lo lắng có nên hay không giả vờ ngủ, làm bộ không nghe thấy tiếng điện thoại.

Một lát, đầu ngón tay vẫn là không tự chủ nhấn nút nhận cuộc gọi “Alo”, giọng nói bên kia vang lên hơi chút run run như nàng lúc này “Tôi muốn gặp em” giọng Lôi lạc ôn nhu trầm thấp từ bên kia truyền tới, trong đêm yên tĩnh vang lên nghe rất gợi cảm.

Nam nhân này điên rồi sao? Nét mặt thoáng chút thất thần.

Gần nửa tháng không thấy mặt, tự dưng giữa đêm lại xuất hiện.

Nàng cắn môi, rất muốn kiềm chế, nhưng là không được, nhìn thấy anh nhất định nàng không thể kiềm chế được, vụng trộm khóc, tiếng khóc cũng không to, cũng không có khóc trước mặt anh, như vậy, tốt xấu nàng có thể giữ lại một chút kiêu ngạo, có thể làm bộ anh đối với nàng một chút ảnh hưởng cũng không có.

“Tôi đang ngủ” quý vân tranh cho dù cố gắng đè nén tiếng khóc, nhưng là tiếng nói nghe qua vẫn là có chút khàn khàn.

“Em đang khóc?” anh nghe ra đến đây.

“Không có, tôi bị cảm”

“Thật không?” Lôi lạc xả môi cười, cũng không trọc phá nàng nói dối.

“Tôi thân là chồng tương lai của em, cần phải quan tâm em một chút, em ra ngoài, anh muốn gặp em.”

“không…mệt, tôi mệt chết đi được, rất đau đầu, rất buồn ngủ, không muốn ra ngoài.”

“Vậy mở cửa nhà cho anh vào đi”

“Cái gì?” Mở cửa? cho anh vào? Tình huống này là sao vậy?

Hả? “Làm sao có thể?”

Nàng từ trên giường đứng lên, đi chân trần chạy vội đến cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, quả thực thấy Lôi lạc đang đứng ở dưới sân cầm di động nói chuyện.

“Bảo vệ mở cửa cho anh vào, có vấn đề gì sao? Bây giờ, là em đi xuống hay anh đi lên?’

“Tôi thực sự rất mệt mỏi…” nàng không dám gặp anh. Sợ khi thấy, tâm lại không khống chế được.

“Vậy anh sẽ đi lên, là em mở cửa cho anh vào hay là anh nhấn chuông gọi cửa đánh thức ba em hay ông quản gia dậy mở cho anh?”

“….” Cái quỷ gì? Nam nhân này quả là siêu cấp vô địch quỷ bá vương mà! Căn bản là nghe không hiểu tiếng người mà! Quý vân tranh thầm rủa trong đầu.

“cho em mười giây, mười giây anh không thấy em, anh đây sẽ ấn chuông cửa” Lôi lạc ngắt điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười, ung dung hướng cửa nhà Quý gia bước đến.

Chỉ chốc lát sau, như anh dự đoán, cô gái này ngay cả thời gian hỏi cũng không có, cũng không di dép, trên nguời chỉ có bộ đồ ngủ màu phấn làm lao xuống lầu mở cửa cho anh.

“Anh thật quá đáng” Chạy xuống thở hồng hộc, khuôn mặt hồng hồng, quý vân tranh trừng mắt lên án nhìn anh, đang định tiếp tục mắng chửi người, eo lại bỗng dưng bị một cánh tay dài ôm lấy, nháy mắt ngã vào một lồng ngực rộng lớn “A, anh định làm gì…ngô…”

Môi, bị một cỗ nóng nóng bao phủ, ngọt ngọt, hoàn toàn không một khe hở để cho nàng thở…một tay ôm gáy nàng, hôn sâu, xâm nhập mà triền miên, nụ hôn khiến nàng đầu hoa mắt váng, mềm nhũn cả người, cả người chỉ còn biết vô lực ngồi phịch trong lòng anh, bị hơi thở nam tính của anh bao phủ, xâm chiếm toàn bộ lý trí…khi thấy cơ thể nàng dường như không chịu được anh mới buông ra nâng nàng đứng thẳng dậy.

Đầu ngón tay khẽ vuốt đôi môi bị anh hôn làm cho sưng đỏ, lôi lạc nhìn người trong lòng lông mày cùng lông mi diễm lệ, mặt thẹn thùng, quý vân tranh đang bối rối, trong bụng lại căng thẳng, ham muốn đối với cô gái này quả thật bức thiết…chết tiệt, anh phát hiện trong lòng là luôn mong nhớ nàng.

Làm cho một cô gái luống cuống, không giữ được lý trí, nhưng là, anh hoàn toàn cũng không thể khống chế được mình.

Cố ý tránh mặt cũng không thể làm cho anh thôi khát vọng về nàng, ngược lại ngày càng tăng, nên hơn một tuần không gặp mặt nàng quả là một quyết định sai lầm, không dày vò được nàng ngược lại làm cho chính mình cảm thấy khổ hơn.

Nếu không phải thuộc hạ anh nói Long điền nhã tử đã đến gặp nàng nói chuyện, anh cũng không cấp tốc bay từ Nhật bản trở về. Sợ là Long điền nhã tử đến phá hư chuyện tốt của anh, tìm một cái cớ thích hợp để gặp nàng.

Vừa gặp…liền thẳng tay ôm nàng vào lòng, anh mới không thể không thừa nhận, điều đó khiến anh cũng phải thừa nhận một sự thật là…anh nhớ cô gái này.

Quý vân tranh bị anh nhìn chằm chằm như vậy, mặt càng thêm chút ngượng ngùng, ở trong lòng anh bất giác giật giật, mới ý thức được cả người mình đang dán chặt vào anh. Anh đem nàng đang áo ngủ không biết từ khi nào đã tuột một bên dây áo, bên trong không có mặc áo lót làm lộ ra phần ngực trắng hồng khuôn mặt mang nét cười…còn không bằng nói là anh muốn lập tức bay trở về “A” Cả kinh, dung hoa thất sắc, thân hình muốn chắn cái cảnh xuân phiến trắng đang phới phới trước mắt.

Lôi lạc hai tay ngăn cản, kiềm giữ hai cánh tay bé nhỏ của người kia, cúi đầu, đầu lưỡi nóng ướt khẽ liếm lên xương quai xanh của nàng, lại một đường hướng thẳng đến ngực…

“A…không được…” Theo bản năng muốn thoát, hai tay lại không thể động đậy, nàng run run thân mình, ở trước ngực hắn đôi môi hồng mấp máy, nàng cuối cùng không kiềm lòng kêu lên một tiếng, không tự chủ đem nửa người trên nghênh hướng anh.

“Buông…có người…” nàng phát ra tiêng nói kháng nghị, nếu cảnh này mà bị mấy người vệ sĩ nhìn thấy, nàng làm sao sống nổi.

Lôi lạc vẫn không buông tha nàng, chóp mũi còn ranh mãnh hít hà hương thơm trên cơ thể nàng.

“Làm sao bây giờ? Mỗi lần thấy em, anh đều không thể khống chế được mình”. Làm như tự giễu, thấy mặt nàng đang nhìn anh chằm chằm, lôi lạc nhìn không được lại cúi đầu chạm nhẹ môi trên của nàng.

“Tiểu yêu tinh, em quả thực là do ma quỷ phái tới, làm cho anh bị tẩu hỏa nhập ma.”

Nàng, phải không? có thể làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma?

Nếu nàng có năng lực như vậy, có phải hay không tỏ vẻ, nàng có thể làm cho trong lòng anh có nàng? Trừ bỏ cô gái trong lòng anh, để anh yêu nàng?

Không…đừng nghĩ linh tinh! Quý vân tranh đau lòng cắn môi.

Như vậy nam nhân không thể yêu, nàng cũng không thể cùng nữ nhân khác chia sẽ cùng một người, cho dù hắn có thể có chút cảm tình với nàng, nàng cũng là không cần.

Cứ nghĩ đến một cô gái khác cũng được hắn hôn, hắn ôm, cùng quấn quýt nàng liền có một cỗ đau lòng khó thở.

“Nghĩ gì vậy?” anh ảo não nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang che kín nỗi đau đớn.

Nàng, vẫn là không thích anh sao? Vẫn là không muốn làm tân nương tử của anh sao?

“có phải là em vẫn không muốn gả cho anh không?”

Hỏi không cần nghĩ ngợi, Lôi lạc mới cảm thấy chính mình đối với chuyện này có bao nhiêu để ý.

Quý vân tranh sâu kín nhìn anh, trong phút chốc, như là thấy trong mắt nam nhân này có thoáng qua sự đau đớn cùng ảo não.

Vì sao? Là ảo giác của nàng? Hay là hắn thực sự để ý đến cảm nhận của nàng?

“Lôi lạc…”

“Quên đi, chuyện này không quan trọng” Anh ngắt lời nàng định nói, không muốn nghe tiếp những điều nàng sắp nói, đó có thể là câu trả lời mà anh không muốn nghe.

“Anh…”

Anh không mở mắt, không muốn cùng nói tiếp đề tài này nữa.

“Lên thay đồ đi, chúng ta ra đây một chút”

“Bây giờ?” Đang là nửa đêm nha, chợt nhíu mày, đôi mắt lại nhìn lên khuôn mặt của Lôi lạc mà thắc mắc.

“Đúng, ngay bây giờ, có vấn đề gì sao?”

“Tôi không muốn đi”

“Tại sao không đi?”

“Tôi đang mệt”

“em có thể ngủ một lúc trên xe”

“Nhưng là tôi…”

“Trong hợp đồng đã ghi rõ ràng, em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, là một người vợ tốt.”

Nàng trừng mắt nhìn anh, rất muốn đem tổ tông mười tám đời nhà anh ra mắng một trận.

“Đi thay áo nhanh lên, tính nhẫn nại của anh có hạn” lôi lạc xoay mình cười, ý vị thâm sâu nhìn liếc qua phần ngực không có nội y bảo vệ của nàng.

“Hay là em định mặc như vậy cùng anh ra ngoài? Anh thì không có vấn đề gì cả!”

Theo ánh mắt của anh đang nhìn, quý vân tranh cúi đầu, phát hiện phần cổ trước ngực trễ xuống rất thấp, nàng bối rối tay cầm chặt vạt áo mặt đỏ bừng.

“Ngươi là đồ háo sắc!” Chửi xong, nang lập tức quay đầu chạy về hướng phòng mình.

Anh cười nhẹ, cất giọng nói: “Nhớ đi giày thể thao nhé, anh không có bế emkhi đau chân đâu!”

“Anh cũng không bế nổi tôi?” nàng quay đầu giả mặt quỷ mắng anh một câu.

Chậc, Lôi lạc nhẹ nhàng diêu thủ.

Lời này có điểm xem nhẹ thể lực của anh.

Hết cách, dù sao anh cũng là có rất ít cơ hội để chứng minh, chính mình thể lực là vô cùng tốt, nàng cứ chờ mà xem, những người xem nhẹ Lôi lạc anh cho tới bây giờ chưa ai có kết cục tốt đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.