Tổng Giám Đốc, Tôi Vô Tội!!!

Chương 5




Triệu Hà về đến công ty, giận dỗi nằm ườn ra bàn như con nít làm cho các nhân viên nam lại an ủi

- Triệu Hà, ai ăn hiếp em vậy?

- Nói đi để anh đập nó cho

- Thằng nào dám ăn hiếp em, anh đập cho nó chết tươi luôn

Triệu Hà nghe vậy liền ngước đôi mắt cún con lên, vui vẻ nói:

- Thiệt chứ?

- THIỆT

Cả đám đồng thanh làm cho Nam Phong từ trong phòng làm việc cũng nghe thấy, đi ra ngoài xem có chuyện gì.

Còn Triệu Hà thì cười tít mắt nhưng cũng đành phải nói:

- Thôi kệ đi, dù sao em cũng chả muốn quan tâm nữa

Cô nắm chặt tay các nhân viên nam, nũng nịu:

- Mấy anh có kẹo chocolate không, em đói quá à? (Mới đi ăn kem về mà kêu đói)

Hơn 10 hộp chocolate được bày ra bàn, cô vui vẻ nhận lấy còn bồi thêm một câu

- Mấy anh tốt bụng quá à! Em chỉ thích những người như vậy thôi

Nhiều anh chàng nghe vậy, đôi mắt ánh lên hình trái tim, miệng cười ngờ nghệch trông chẳng khác nào tên ngố. Tất cả đều vui vẻ mà không biết rằng từ đằng xa, bão cấp 10 đang đổ bộ tới

- Mọi người làm gì ở đây, không đi làm việc à? Có muốn tôi trừ lương không?

Nam Phong gằn giọng, 2 ánh mắt tóe đầy lửa. Triệu Hà cũng vội vàng quay lại, không dám nói gì nữa. Nam Phong NÓI NHỎ vào tai Triệu Hà (thật ra không hề nhỏ đâu, cô muốn thủng màng nhĩ luôn rồi này):

- Tôi đã nói gì với em

- Nói gì là nói gì

Triệu Hà cố tình giả ngu, không nghe lời Nam Phong làm anh bực mình, hăm dọa:

- Nếu như em còn cố tình nói chuyện với các nhân viên nam nữa thì tôi e rằng tháng lương của em....

Nam Phong nói ngập ngừng làm cho Triệu Hà sợ hãi, cô tức khí nói:

- Nhưng...tổng giám đốc, tôi vô tội!!!

Nam Phong khẽ khàng cười, quay đi làm cho cô nổ khí xung thiên nhưng cũng đành nhịn nhục, quay lại làm việc tiếp. Không hiểu sao tên này lại làm vậy, cô có thù oán gì với hắn cơ chứ. Đã thế bổn cô nương không thèm quan tâm đến ngươi nữa, muốn làm gì thì làm. Ta bơ ngươi luôn! 

Giờ ra về, Triệu Hà cùng Trúc Phương tính cùng nhau đi bộ về ai ngờ, vừa bước ra cửa, cô suýt đứng tim. Vội vàng nói với Trúc Phương:

- Chuẩn bị sẵn sàng chưa?

- Chuyện gì?

- Khi bước ra cánh cửa đó, tốt nhất mày hãy chuẩn bị tinh thần

- Mày nói vớ vẩn cái gì vậy?

Triệu Hà hít sâu, không nói gì, nắm tay Trúc Phương lôi nhanh ra cửa, bởi vì đằng sau cánh cửa đó có 1 thứ mà cô không muốn dính dáng tới 

- Bé Triệu Hà ơi, anh đến đón em nè

Thái đứng ngay lề đường, khua khua tay như tên điên mới trốn viện tâm thần làm cho mọi người đều đổ dồn mắt về phía cô. Cô lấy tay che mặt, giả vờ như tôi vô tội, tôi không liên quan gì hết. Ai ngờ, Trúc Phương nhéo nhéo tay cô, trêu:

- Ai vậy? Có bồ mà giấu à?

- Không phải là bồ đâu. Là con khỉ mới xổng chuồng đấy

Thái chạy lại, nở nụ cười đến mức không thấy mặt trời

- Triệu Hà đi về thôi...ơ...ai đây?

Thái nhìn chằm chằm Trúc Phương làm cô nàng hơi ngại ngùng, nhẹ nhàng nói:

- Dạ em là bạn của Triệu Hà 

“Bùm” 1 tia sét đánh vào người Thái, anh chàng vội vàng chỉnh lại mái tóc, cúi đầu:

- Chào em, anh tên Thái

Khỏi cần nhìn cũng biết, tên Thái này đã bị trúng tiếng sét ái tình của Trúc Phương rồi. Triệu Hà liền đem 2 người ra so sánh. Thái nhìn cũng khá điển trai nhưng nếu anh bỏ cái tính biến thái và mê gái đi chắc cũng có khối người thích rồi còn Trúc Phương thì khuôn mặt cũng rất xinh xắn, dễ thương giống như em bé nhưng thật tiếc khi cô nàng lại mắc phải cái tật thích nói móc nói mỉa người khác lại còn rất gian xảo, mưu mô. Thảo nào cô nàng vẫn còn trong tình trạng FA. Nhưng nếu để 2 người này thành 1 cặp thì trông cũng khá đẹp đôi đấy chứ. Với lại nếu như Thái thích người khác thì chắc chắn anh chàng sẽ không còn quấy phá cô nữa còn Trúc Phương cũng sẽ không léo nhéo bên tai cô về tổng giám đốc nữa, đôi tai cô sẽ được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Ôi đúng là 1 mũi tên trúng 2 đích, cô thật là thông minh mà. Triệu Hà liền thực hiện kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu. Cô vỗ vai Trúc Phương, cười tươi:

- Thôi chết chắc giờ này Phương đói lắm phải không? Anh Thái chở Phương đi ăn hộ em với, em có việc bận mất rồi 

Nói xong, cô đẩy mạnh Trúc Phương làm cho cô nàng ngã vào lòng Thái. Mặt anh chàng khá ửng đỏ và bối rối nhưng đôi mắt thì lộ rõ vẻ sung sướng tột cùng (Ôi! Thiệt là mê gái mà). Hoàn thành kế hoạch bán đứa bạn thân xong, cô dung dăng dung dẻ chạy đi. Bỗng 1 chiếc BMW đỗ ngay cạnh cô, Nam Phong bước ra như 1 chàng hoàng tử làm xiêu lòng nhiều cô gái đi ngang qua, cất giọng nói trầm ấm:

- Tôi có thể mạn phép chở em đi ăn được không?

Nhưng thật tiếc Triệu Hà không hề hứng thú với anh chàng hoàng tử “đập choai” này, với lại cô còn giận vụ hồi sáng liền lạnh lùng nói:

- Thật đáng tiếc nhưng đây không phải là chuyện cổ tích nên tôi cũng mạn phép xin được từ chối

Nói xong, cô định quay người bước đi liền bị Nam Phong nắm lấy tay, giật lại rồi vác cô lên vai ném vào xe

Híc, đây không phải là mời công chúa đi ăn mà là bắt cóc công chúa đi ăn thì đúng hơn T_T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.