Tổng Giám Đốc, Tôi Vô Tội!!!

Chương 15




Triệu Hà bối rối:

- Dạ, cháu...cháu tình cờ lạc đường thôi. Bác hãy coi như không có chuyện gì xảy ra ha? Tạm biệt bác. Chúc bác 1 ngày vui vẻ

Triệu Hà nói xong liền lủi mất để ai kia đứng như trời trồng. Cho đến khi Nam Phong đi ra thì liền bị 1 trận quát mắng và vài cái nhéo tai đau thấu xương

- Trời đất, con làm vậy thì làm sao mẹ biết ăn nói với nhà gái như thế nào hả? Cái thằng quỷ này

- Ái da da, mẹ, con chưa làm gì vượt giới hạn mà, mẹ đừng nhéo con nữa được không?

- Thế để cho đến khi ông vượt giới hạn rồi thì tôi mới được chịu trách nhiệm sao

- Con biết lỗi rồi mà. Mẹ bỏ tai con ra đi. Ái ui!!

Qủa nhiên là boss vĩ đại. Không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mẹ. Người đàn ông của năm là đây *tèn ten*

Triệu Hà về nhà xong, đóng cửa lại rồi thở phào. Haiz, chỉ có nhà là nơi yên bình nhất thôi a. Thay đồ, tắm rửa xong xuôi, chuẩn bị leo lên giường chăn êm nệm ấm để đọc truyện thì liền bị làm phiền lần thứ n. Lần này là Trúc Phương đến gõ cửa

- Triệu Hà ơi

- *im lặng*

- Tao biết mày ở trong đó nha

- *đấu tranh tư tưởng rồi im lặng*

- Tiếc quá nhở, lỡ mua cái bánh kem này mang cho nó mà nó không có nhà rồi, thôi thì... đành ăn 1 mình vậy

“Xoạt” - Đây, ai nói tớ không có nhà

Cô vui vẻ xòe bàn tay ra

- Đâu? Bánh kem đâu?

- Đây

Cô giơ cái hộp nhỏ lên rồi nhanh chóng chui vào nhà Triệu Hà, leo lên giường, trùm mền quanh người

- Này, sao vậy?

- Tạm thời cho tao ở đây 1 thời gian, tiền nhà tao trả cho

- Nhưng cũng phải cho tao biết lí do chứ

Cô chưa kịp dứt lời, bên ngoài đã oang oang tiếng của 1 người đàn ông lạ mặt 

- Trúc Phương, em đâu rồi? Trúc Phương

Triệu Hà nhìn Trúc Phương với con mắt hiếu kì

- Ồ, không ngờ mày cũng lăng nhăng dữ ha

- =.= Không phải, là tên mà ba mẹ bắt tao xem mắt hôm qua, mới gặp nhau, đã từ chối rõ ràng rồi mà tên đó cứ “bám hoài không buông, buông hoài không bỏ”, thiệt là tức chết đi mà

- Sao không nói với anh Thái đi?

Nghe đến đây, cô nàng trở nên giận dỗi

- Thái cái con khỉ móc í, chả biết bây giờ bay về phương trời nào rồi. Giận, không  gặp anh ta nữa

An ủi cô bạn vài câu xong, tiếng gõ cửa lại vang lên. Triệu Hà mở cửa ra, là 1 người đàn ông đẹp trai hút hồn, cô sợ hãi không biết đầu óc Trúc Phương có bị gì không mà lại đi từ chối anh chàng này, thật tiếc quá a

- Xin lỗi cho tôi hỏi cô có thấy cô gái nào đi ngang qua đây không

- Anh bạn à, trên trái đất có biết bao nhiêu cô gái, anh nói vậy thì làm sao tôi biết là cô gái nào

- Vậy à, không có gì, xin lỗi vì đã làm phiền nhưng theo tôi suy đoán thì với vận tốc và quãng đường của cô ấy đi cộng thêm mùi hương nước hoa vẫn còn thoang thoảng trong gió thì chính xác cô ấy đã dừng chân tại nhà cô

Đầu Triệu Hà chảy đầy vạch đen

- Anh là thám tử à

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chaiyo, viết đến đây thôi, dạo này sắp thi rồi nên lười quá, xin lỗi vì đã để mọi người đợi nha, học sinh cấp 2 mà còn khổ hơn sinh viên cuối cấp nữa, chắc sau việc này thì nhờ nàng nào viết truyện dùm thôi, ai thích thì nhắn tin cho mình nha, mình đưa tên đăng nhập và pass cho, viết thì viết nhưng cấm đăng bậy bạ lên đấy ==


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.