Tổng Giám Đốc, Tôi Vô Tội!!!

Chương 22




Trong chiếc xe, Triệu Hà lăn qua lăn lại trên ghế phụ rồi khó chịu hét lên

- Cho tôi ra khỏi đây đi. Khó chịu quá!!

Nam Phong mặt mày không biểu cảm

- Ngồi yên đi

Triệu Hà nghe giọng nói quen quen liền cúi sát mặt vào

- Thì ra tên boss chết tiệt, đồ đáng ghét, đáng ghét - Cô đập tay vào anh: - Anh là đồ đáng ghét, lúc nào cũng ăn hiếp tôi, này thì giấy tờ, công việc, ngay cả đi ăn cũng chọc ghẹo. Khốn khổ cho những người dân thường như tôi, chỉ có thể cúi đầu chịu trận trước ác quỷ

- Ác quỷ?

- Anh đấy, anh là đồ ác quỷ xấu xa nhất mà tôi từng biết. Nếu có ba tôi ở đây, ông ấy sẽ đánh anh một trận nhừ tử

Triệu Hà say đến mức lăn ra xe, miệng chỉ toàn lằm bằm những câu khó hiểu

Nam Phong nhướng mày lên

- Triệu Hà, em đang đe dọa tôi đó hả?

Khốn khổ cho ai kia vẫn im lăng, khi quay sang thì hóa ra đã ngủ từ đời nào rồi. Nam Phong thở dài, dừng xe lại rồi bế cô sang ghế sau nằm. Anh nhìn chiếc áo vest ngoài của mình rồi nhìn sang áo sơ mi mỏng manh của Triệu Hà. Từ khi nào mà anh trở thành người tốt vậy?

~~~

Bà Triệu cùng ông Triệu đang ưỡn người trên ghế xô pha, vừa coi phim vừa cắn hạt dưa. Đến đoạn gay cấn nhất thì...

“Reng” tiếng chuông cửa vang lên

Bà Triệu giật nảy mình, lấy tay lay lay ông Triệu:

- Ông ra mở cửa đi

Ông Triệu bực dọc ngồi dậy đi ra phía cửa nhưng khi nhìn qua mắt mèo xem ai ở bên ngoài thì khuôn mặt ông chợt tái xanh, ông không mở cửa mà đi thẳng vào trong, giọng nói run lên:

- Bà...bà nó à!

Bà Triệu ngạc nhiên, chỉ tay về phía cửa

- Sao thế? Ông không ra mở cửa à?

- Không phải, chỉ là...tôi thấy con bé Triệu Hà...

- Triệu Hà sao? Hầy, con bé này lâu lắm mới về thăm gia đình một lần, ông ra mở cửa cho nó vào đi

Ông Triệu rất bối rối, không cam lòng, ông chạy lại nói nhỏ vào tai bà Triệu như không muốn cho người ngoài nghe thấy

- Nhưng mà...là trên vai của một người đàn ông...

- ĐÀN ÔNG!!

Khuôn mặt bà Triệu thảng thốt rồi trở nên méo mó đến kì lạ. Bà nhớ lại khoảng thời gian con gái đi học đến lúc đi làm, dĩ nhiên cũng đã tiếp xúc với rất nhiều đàn ông nhưng được một người đàn ông đưa đón về tận nhà, hay nói cách khác là cõng trên vai thì thật sự rất hiếm thấy. Bà vội vàng đứng dậy, vỗ lưng ông Triệu

- Mau mau mở cửa cho anh ta vào

Nam Phong vẫn giữ nét lạnh lùng quen thuộc, chỉ im lặng vào nhà mà không nói lời nào, nhưng trong lòng thì đang ngầm xem xét tình hình xung quanh. Nhà của Triệu Hà là một căn nhà ba tầng, nội thất bên trong khá đơn giản, ngăn nắp, gọn gàng đâu ra đấy mà cũng không quá cầu kì, chứng tỏ gia thế của họ cũng khá giả. Nhìn sang ông bà Triệu, ba mẹ của Triệu Hà, anh cũng đưa ra kết luận, gia đình cô ấy tuy ít người nhưng sống khá hòa thuận với nhau. Dưới bếp có một đôi dép nhung màu hồng, loại dùng để đi trong nhà, có vẻ như cô ấy còn có một người chị hay em gái. Đến phòng khách, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống xô pha, Triệu Hà vẫn chưa tỉnh rượu, ngủ say đến mức cuộn tròn lại trong chiếc áo vest của Nam Phong, khuôn mặt tỏ vẻ rất thoải mái

Bà Triệu là người lên tiếng đầu tiên

- Cậu là...

- Cháu là Nam Phong, đồng nghiệp của Triệu Hà, hôm nay chúng cháu có tổ chức một bữa tiệc mừng, cô ấy uống khá nhiều nên thành ra như vậy. Xin lỗi vì đã làm phiền cả nhà 

Ông Triệu ngắm dung mạo của anh, cộng thêm lời nói lịch sự và khí chất oai phong, ông thầm vừa ý, xua xua tay

- Không sao không sao, nó từ nhỏ sinh ra đã không uống được rượu, một ngụm cũng có thể làm xây xẩm mặt mày haha!

Nhưng bà Triệu chợt ngừng lại, hơi hoài nghi nhìn anh

- Sao nhìn cậu cứ quen quen ấy, chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?

Nam Phong lãnh đạm cúi đầu. Dù thế nào đi chăng nữa, rõ ràng bà Triệu vẫn thấy rằng cậu trai trước mặt trông rất quen, nhưng già cả rồi, trí nhớ không được tốt, bà vẫn không nhớ ra được, đành phải vui vẻ tiễn anh ta về nhà

oOo

Hôm nay là chủ nhật, Triệu Hà được nghỉ. Đêm qua uống khá nhiều nên đầu óc có hơi nhức, lúc tỉnh dậy đã là 9h sáng nhưng cô còn chưa kịp ngạc nhiên khi thấy mình đang ở nhà bố mẹ, chỉ cố nhớ ra đêm qua đã xảy ra gì nhưng đành bất lực. Đã vậy ông trời còn không tha cho cô...

Vừa xuống dưới nhà đã phải chịu ánh mắt dò hỏi đến mức tra tấn của ông bà Triệu, Triệu Hà lấy tay bịt hai tai, khóc không thành tiếng. Ông Triệu là người mở lời đầu tiên:

- Con gái à, cái cậu tối hôm qua ấy là ai thế? Có...là gì với con không?

Triệu Hà càu nhàu: - Là gì là cái gì ạ TT.TT ba nói rõ xem nào

Bà Triệu không kiên nhẫn nổi, đầy ông Triệu ra một bên, quyết định tra tấn tiếp

- Haizz con gái con đứa suốt ngày uống rượu. Cái người mà cao cao, đẹp trai mà tóc có màu nâu vừa chở về hôm qua ấy, quên rồi sao?

- Cao cao, tóc nâu?

Triệu Hà lẩm bẩm rồi đột ngột một cái tên hiện ra trong trí nhớ của cô

-...Nam Phong?

Bà Triệu nghe được cái tên thì gật gù đắc ý: - Tên cũng hay đấy, rất có khí chất. Con gái yêu, cậu ấy là đồng nghiệp của con hả? Vậy khi nào rảnh nhớ mời cậu ấy về nhà mình ăn cơm nhé!

Triệu Hà thừa biết lời nói của mẹ cô đang có ẩn ý gì. Trong khi bạn bè cô nườm nượp người nào người nấy về quê kết hôn thì cô lại mang cái thân to tiếp tục ăn bám gia đình, lần này không bị ép đi xem mắt thì cũng là mạng lớn rồi. Nhưng cô chợt để ý đến một chi tiết nhỏ trong câu nói của mẹ

- Đồng nghiệp? Sao mẹ biết là đồng nghiệp?

- Thì chẳng phải cậu ấy nói vậy sao?

Triệu Hà nghi ngờ, tổng giám đốc bình thường lạnh lùng, ít nói nhưng lòng tự trọng cũng rất to, rất kiêu ngạo. Được bữa gặp gia đình cô lại không huênh hoang bản thân làm giám đốc công ty lớn này nọ mà bỗng dưng hạ mình xuống thành hai chữ “đồng nghiệp”, rốt cuộc ý của anh ta là gì đây? Trong khi đầu óc đang suy nghĩ rất mông lung thì điện thoại reo lên, có tin nhắn đến từ một số lạ

“Em tỉnh chưa, tôi đón đi ăn sáng”

Triệu Hà cảm thấy mọi thứ dường như là giấc mơ, chả thực tí nào. Cô là người bình thường, mọi thứ xung quanh cô cũng rất bình thường. Chỉ vì may mắn được tuyển vào công ty lớn thế là cuộc đời lập tức chuyển hướng, nhanh chóng nhận sự ưu ái của cấp trên và đưa đón đi ăn tận nơi như thế này. Rốt cuộc đây là diễm phúc hay là xui xẻo đây????


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.