Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 97




Lạc Thiểu Trạch "Làm chuyện tốt Bất Lưu Danh" , điều này làm cho trong lòng Lạc Mật Mật rất không thoải mái. Vốn là muốn mượn cơ hội gây chuyện ở trường học để nhìn thấy Lạc Thiểu Trạch giáo huấn, nhưng một chiêu này đối với Lạc Thiểu Trạch mà nói đã không còn tác dụng.

Lạc Mật Mật thật muốn lần nữa xông về biệt thự, bắt được Lạc Thiểu Trạch thật tốt lý luận rõ ràng, nhưng mà không phải điều cô muốn.

Như vậy thật mất mặt nha, chính mình chết ngạt cũng không về năn nỉ cái gì.

"Ai, xem ra lần này mình chỉ có thể nhịn thôi." Lạc Mật Mật đứng thẳng dậy, không biết khi nào đã đi tới quán bar, một đầu chui vào đi vào.

Trên sân khấu, Văn Y phong thái sáng lạng hát vang thanh xướng, bộ dáng mát mẻ như thế đả động nhân tâm.

Lạc Mật Mật ngồi ở trong góc, cầm một chai bia uống, chờ Văn Y diễn xuất xong rồi đến nghe mình kể khổ.

Chợt, ngước mắt, Lạc Mật Mật phát hiện một bóng dáng quen thuộc ngồi ở quầy rượu.

Cầm chai rượu lên, Lạc Mật Mật rón rén đi tới bên quầy bar, nghiêng nghiêng đầu xem xét, đưa tay lên trước vỗ, "Này, Tô Trạch, anh tan việc rồi sao? Một mình tới nơi này hap¬py à nha?"

Bị Lạc Mật Mật nặng nề vỗ, đang tập trung tinh thần quan sát ca hát Tô Trạch sợ giật mình, che ngực quay đầu lại giật mình không thôi, " Tiểu tồ tông của tôi ơi, cô có thể không dọa người được không, không sẽ làm lấy người đấy!"

Lạc Mật Mật hì hì cười một tiếng, nghiêng người tựa vào bên quầy bar, nghiêng đầu quan sát dáng vẻ của Tô Trạch, không nhịn được cười, "Ơ ơ, lá gan của anh thật nhỏ, xem lại bộ dáng của anh này, một thân hưu nhàn, xem ra thật là rỗi rãnh đó nha. Nói đi, bạn nhi của anh là ai?"

"Bạn nhi?" Tựa hồ bị Lạc Mật Mật đoán trúng, Tô Trạch cố ý muốn giấu giếm tựa như tránh né mở, cúi đầu nhìn sàn nhà, con ngươi nhẹ nhàng chuyển một cái, cười khanh khách nhìn về phía Lạc Mật Mật, "Nào có cái gì bạn nhi nha? Tôi một mình."

"Ít nói dối đi!" Lạc Mật Mật ghét bỏ trừng mắt một cái.

"Không có, tôi thật sự đến một mình."

Nhìn vẻ mặt nói dối của Tô Trạch, Lạc Mật Mật thật muốn đi lên hung hăng bấm mấy cái, để giải tỏa, "Anh đến đây làm gì?"

"Tôi còn có thể vì cái gì, không phải là vì Văn Y nhà tôi sao? Đúng không?"

"Tô Trạch chết tiệt, cút xa một chút! Anh là đi theo Văn Y! Đắc chí cái gì đây?"

Tô Trạch thấy Lạc Mật Mật tán gẫu chỉ là mình, trong lòng không khỏi vui sướng hài lòng , nhẹo đầu âm thầm khánh hỉ, "Trẻ trung không lên mặt, lão đại độc bi thương a!"

Nghe Tô Trạch nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại, Lạc Mật Mật có chút phát cáu.

Mấy hôm không gặp, Tô Trạch này dám lên mặt, xem ra là cảm thấy Lạc Mật Mật cô hiện tại không ở Lạc gia biệt thự, liền không làm gì được anh ta?

Nhận lấy chai rượu từ quầy bar, Lạc Mật Mật hung hăng nhìn chằm chằm người hầu hống hác trước mặt, "Tốt, Tô Trạch, anh đối xử với tôi như vậy, xem tôi đối đãi với anh như thế nào! Phải biết, bây giờ tôi cùng Văn Y là bạn bè tốt, tôi liến giấu cô ấy đi, xem anh sẽ ra sao nha!"

Nói xong, Lạc Mật Mật xoay người muốn về phía sau đài, vừa đúng lúc thấy Văn Y đang gặp rắc rối.

Chỉ thấy người đàn ông nọ đang nắm cổ tay của Văn Y, khí thế hung hăng tức giận chất vấn, sống lưng vì tức giận mà phát run, "Nói mau, Lạc Mật Mật ở đâu? !"

Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng Lạc Mật Mật cảm thấy quen thuộc vô cùng, cô biết sẽ gặp lại nhưng không ngờ sớm thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.