Thanh âm nghiêm nghị của Lạc Thiểu Trạch giống như thiên lôi, Mạc Triết Hiên và Tô Trạch vội vàng ra khỏi phòng làm việc.
"Cái thằng nhóc này, cậu còn không biết lòng của đàn bà như kim dưới đáy biển à, cậu còn ngang nhiên coi chừng giúp lão đại thảo luận suy nghĩ của Mật Mật, cậu thật là lớn mật à!" Mạc Triết Hiên vừa níu kéo quần áo Tô Trạch vội vàng hướng phòng làm việc của mình đi tới.
Tô Trạch ngược lại không phục, cong miệng trợn mắt nhìn, "Tôi xem là tâm của lão đại mới như kim dưới đáy biển!"
Biệt thự họ Lạc.
"A! Rốt cuộc tan học về tới nhà rồi!" Lạc Mật Mật dùng sức đẩy cánh cửa chính của biệt thự, hưởng thụ hướng lên trời reo hò.
Vừa mới rửa xong trái cây, Bùi Nhã Phi đứng ở một bên thấy Lạc Mật Mật thật kinh ngạc cùng khẩn trương. Cô ta chầm chậm để trái cây xuống, lặng lẽ mỉm cười đến gần Lạc Mật Mật.
"Mật Mật, ăn trái cây đi. Hôm nay sao cô về sớm thế, đã tan học rồi à?"
Lạc Mật Mật xem thường, chẳng thèm ngó tới, đưa tay cầm một quả táo ngồi trên ghế sofa từng ngụm từng ngụm ăn.
Bùi Nhã Phi thấy Lạc Mật Mật không hồi đáp, có chút xấu hổ, nhưng vẫn thuyết phục mình, khuôn mặt tươi cười đến gần, "Mật Mật, tôi muốn biết cô có đem chuyện ngày hôm nay nói cho Thiểu Trạch hay không?"
Lạc Mật Mật ngước mắt nhìn một chút, đặt phân nửa quả táo đã cắn dở lên bàn, "Cô muốn biết sao?"
"Ừ, đúng vậy"
"Nhưng tôi là cái gì mà nói cho cô"
Nói xong, Lạc Mật Mật cầm sách giáo khoa hướng gian phòng của mình đi, còn dư lại Bùi Nhã Phi đứng nguyên tại chỗ cắn răng nghiến lợi, khẩn trương ủy khuất. Đi tới một nửa, Lạc Mật Mật quay đầu lại liếc nhìn, ánh mắt chán ghét cực kỳ.
"Nếu lo lắng như vậy, không bằng dọn ra đi! Thương thế của cô không phải đã sớm khỏi hẳn rồi sao, làm gì còn dày mặt nương nhờ ở đây."
"Cô biết tất cả rồi ư?"
"Tất nhiên, cô cho rằng tôi ngu ngốc sao? Tôi đang làm chuyện gì sự tình phía trước, cũng làm được [email protected]/q'd như lòng bàn tay, chỉ bằng một chút thủ đoạn tiểu xảo của cô, tôi đều có thể chơi đùa, cho nên tôi khuyên cô sớm thấy rõ con đường tương lai của mình, lên đường sớm một chút."
Nhìn Lạc Mật Mật âm dương quái khí giễu cợt, Bùi Nhã Phi nhất thời cảm thấy thể diện mất sạch, nhưng từ trước đến giờ, với tính khí công chúa cô ta chưa bao giờ bị tức tối như vậy, cho nên theo bản năng muốn phản kích.
"Ha ha, xem ra cô liền nghĩ mình là rễ hành đi? Được, cô không phải chán ghét tôi ư, vậy tôi càng muốn ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, phiền chết cô!"
Ai yêu, thật đúng là cây gậy.
Lạc Mật Mật vừa nghe, trong lòng ngược lại cao hứng không dứt. Cô đã sớm nghĩ cách chỉnh hồ ly tinh này, đang lo không có nơi phát huy, này không phải tự mình đưa tới cửa ư.
Tốt, cô không phải là đón gió mà lên à, vậy tôi cho cô cái đầu quát to, đánh cho cô không lật được người!
Lạc Mật Mật hướng lên trời cười khúc khích, che miệng chỉ cười không nói lời nào.
Làm cho Bùi Nhã Phi đang đứng cách đó không xa như tên hòa thượng lùn hai thước* với tay sờ không đến đầu (vì phải suy nghĩ theo cách người khác không biết mình suy nghĩ gì), cho là Lạc Mật Mật sẽ la lối [email protected]/q'd om sòm, vậy mà không tức giận ngược lại lại cao hứng cười tươi.
"Cô, cô làm sao vậy?"
Lạc Mật Mật để tay đang che kín miệng xuống, nhịn không được cười ra tiếng, "Ha ha, tôi đang suy nghĩ dáng vẻ người kia bị tôi chỉnh, tôi chỉ muốn cười, không nhịn được cười. Ha ha, buồn cười quá, quá giải hận."
"Cô...: Bùi Nhã Phi tức giận cả người run lên, chỉ vào Lạc Mật Mật muốn mắng mà mắng không được.
Lần này thảm rồi, mình vốn vì Lạc Thiểu Trạch mà đến, nhưng cố tình gặp được Lạc Mật Mật đây thật là... Thật là ông trời không mở mắt nha. Tiểu ma nữ này, chuyện gì cũng có thể làm ra, rơi vào trong tay cô ấy, cuộc sống của cô cũng sẽ không tốt hơn. Không được cô phải nghĩ ra một ít biện pháp.
Nghĩ tới đây, Bùi Nhã Phi lấy lại bình tĩnh, xoay người đi về phía gian phòng của mình.