Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 67




Editor: Trà sữa trà xanh

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến gần hai giờ, trong phòng tắm tiếng nước chảy vẫn vang lên, nhưng không thấy Bùi Nhã Phi xuất hiện. . . . . .

Lạc Thiểu Trạch đã không biết hút bao nhiêu điếu xi gà, càng phát giác không đúng lắm. Rốt cuộc sau một phen đấu tranh tư tưởng, anh bước nhanh đến phòng tắm.

Trong phòng tràn ngập sương mù trắng, nước vẫn chảy ào ào, hơi nóng làm mờ kính không thấy được gì. Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa, cau mày nhìn.

Nhìn phòng tắm mơ hồ, Lạc Thiểu Trạch vẫn còn do dự. Nếu là trước kia, Lạc Thiểu Trạch sẽ chạy vào phòng tắm , cùng Bùi Nhã Phi tắm uyên ương. Anh biết Bùi Nhã Phi có thói quen tắm không khóa cửa, cho nên lần nào cũng thành công.

Nhưng mà, hiện tại không thể.

Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa, vươn tay muốn gõ cửa, nhưng mà tay đến cạnh cửa lại rụt trở về. Chậm rãi cúi đầu, Lạc Thiểu Trạch chợt lúng túng.

Chợt, máu đỏ tươi xông vào tầm mắt, giống như là tin dữ xông vào đầu Lạc Thiểu Trạch. Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm thấy trong lỗ tai vang lên tiếng ông ông, chỉ một thoáng trước mắt trắng xám.

"Nhã Phi, Nhã Phi. . . . . ." Cửa phòng tắm không khóa, Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng đi vào.

Hơi nước lượn lờ ở bên trong, chỉ thấy thân thể Bùi Nhã Phi trần như nhộng tựa vào góc tường phòng tắm, trên tay trái cầm lưỡi dao, mà cổ tay phải thì máu đỏ tươi tuôn như thác, lẫn vào nước chảy trở nên đỏ tươi.

"Cô làm cái gì vậy? !" Lạc Thiểu Trạch bất chấp tất cả xông lên phía trước, tắt vòi hoa sen, kéo khăn ra bịt kín vết thương, ôm Bùi Nhã Phi đang hôn mê chạy ra khỏi biệt thự.

Sau cơn mưa ban đêm rất rét lạnh , gió mát thổi vào cổ áo của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch không để ý quá nhiều, lấy khăn lớn đắp lên trên người Bùi Nhã Phi, lái chiếc Land Rover đến bệnh viện.

Ánh đèn bệnh viện đứng sững ở trong đêm tối, giống như là tử thần gọi linh hồn của những người sắp chết.

Bên trong vang lên tiếng bước chân vội vàng, y tá đẩy Bùi Nhã Phi vào phòng cấp cứu. Mặc dù là ở ban đêm, trong đại sảnh bệnh viện còn rất nhiều người đi lại, một đoàn người xung quanh, rối rít bàn tán lý do trên người Lạc Thiểu Trạch dính đầy vết máu cùng một người phụ nữ bao bọc bởi tấm khăn lớn lúc nãy.

Ngày thứ hai, các tòa báo đăng tin làm dư luận xôn xao.

Tất cả mọi chuyện, tựa hồ không phải là do sắp xếp. Mặc dù Lạc Thiểu Trạch đã từng hoài nghi tới truyền thông làm sao lại biết nhanh như vậy, nhưng mà bản thân anh chính là tinh anh trong thương giới, hơn nữa Bùi Nhã Phi là người nổi tiếng, rất nhiều chuyện lộ ra rất nhanh nên cũng không thắc mắc.

Mặt khác, Bùi Nhã Phi mới qua cơn nguy kịch nên Lạc Thiểu Trạch không thể đi điều tra.

"Thiểu Trạch, anh có thể tha thứ cho em không?"

Mới vừa tỉnh lại, Bùi Nhã Phi ngồi ở bên giường lo lắng nhìn Lạc Thiểu Trạch, thâm tình nghi vấn, một giọt lệ theo gương mặt chảy xuống.

"Em thật khờ, sao lại làm vậy?" Lạc Thiểu Trạch thở dài, trong đôi mắt tràn đầy thương cảm.

"Nếu như mà em không làm như vậy, anh sẽ nghe em nói sao?" Bùi Nhã Phi từ từ hạ thấp ánh mắt sầu bi của mình, lông mi ướt đẫm, "Thiểu Trạch, anh biết không? Lúc mới gặp lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm của anh làm lòng của em giống bị người xé rách, đau đớn không dứt."

Nghe đến đó, Lạc Thiểu Trạch có chút không nhẫn nại được, đứng dậy muốn đi lấy quả táo, lại bị Bùi Nhã Phi kéo lại, sau đó thuận thế đầu tựa vào trong ngực.

Một khắc kia, Lạc Thiểu Trạch không biết là bởi vì không muốn tổn thương Bùi Nhã Phi, hay là bởi vì mình quá mệt mỏi không muốn quá đi so đo, anh không có cự tuyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.