Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 63




Editor: Trà sữa trà xanh

Đôi môi đỏ khẽ giương lên, rắn rết lộ ra giống như ngoan độc cùng thần bí.

"Nhưng cô làm còn chưa đúng. Theo kế hoạch lúc trước chúng ta không chỉ giao hẹn đơn giản là cô chỉ cần làm người phát ngôn? Tôi nghĩ cô là người rõ nhất."

"Nhưng chuyện quyến rũ Lạc Thiểu Trạch không đơn giản như chúng ta nghĩ, Lạc Thiểu Trạch không phải người bình thường, không phải là người nào cũng có thể bị mê hoặc. Huống chi, anh ta bây giờ cũng không muốn thấy tôi, tôi căn bản là không có cơ hội. . . . . ."

Thuộc Oái Nương vươn tay nhẹ nhàng đặt lên tay Bùi Nhã Phi, mỉm cười nhìn Bùi Nhã Phi cực kì nóng nảy, "Không có cơ hội cô có thể tạo ra cơ hội, đừng quên cô là bạn gái cũ của anh ta, so với bất luận người nào thì cô có cơ hội nhất. Hơn nữa, cô phải làm cho Lạc Thiểu Trạch tin tưởng cô không phải người xấu. Tin tưởng cô, cô có thể làm được."

Thuộc Oái Nương nhẹ nhàng rút tay về, từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu từ từ đặt trên bàn, "Nơi này có 10 vạn, coi như là tiền cọc, tôi biết cô mới vừa khởi nghiệp cũng thật khó khăn, cần một chút ủng hộ, những thứ này cô cầm đi đi. Sự tình sau khi hoàn thành, tôi sẽ theo làm theo hợp đồng, nếu như hiệu quả tốt, tôi còn có thể tăng thêm tiền cho cô. Hãy làm cho thật tốt nhé!"

Nói xong, Thuộc Oái Nương nhìn hai bên một chút, cầm túi lên cẩn thận rời đi.

Nhìn chi phiếu trên bàn, Bùi Nhã Phi sửng sốt thật lâu, cuối cùng vẫn là một tay đặt đặt lên bàn, cầm chi phiếu thật chặt để ở trước ngực, khẩn trương lầm bầm đôi câu, "Thiểu Trạch, xin lỗi anh."

Công ty Thịnh Thế, phòng làm việc của tổng giám đốc.

"Hoang đường, ý tưởng của hai người các cậu càng ngày càng không giải thích được, tại sao có thể để cho tôi cùng cô ta ở cùng một chỗ? ! Hoang đường!" Lạc Thiểu Trạch lửa giận ngút trời, nặng nề vỗ cái bàn.

Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên sợ đến rúc cổ đứng ở một bên, cúi đầu thỉnh thoảng giương mắt ngó ngó Lạc Thiểu Trạch, không dám nói chuyện.

"Lão đại." Tô Trạch rốt cuộc mở miệng, nhưng vẫn bị Mạc Triết Hiên đứng ở một bên hung hăng đạp ngón chân.

Tô Trạch chịu đau, nhẹ nhàng đẩy chân Mạc Triết Hiên ra, "Nhị ca, anh không cho em nói em cũng phải nói. Lão đại, hiện tại bên ngoài đều nói hai người bọn anh không giống tình nhân, căn bản không quan tâm dáng vẻ ngọt ngào của hai người. Cái biện pháp này cũng là sách lược bất đắc dĩ, có thể khiến lời đồng bên ngoài biến mất, hơn nữa, qua một thời gian ngắn anh tuyên bố bất hòa chia tay không phải cũng giống vậy sao?"

Mặt Lạc Thiểu Trạch đen lại, ánh mắt sắc bén lộ ra ánh sáng lạnh, toàn thân phát ra lãnh khí cùng tức giận, "Đây là chủ ý của ai? !"

Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên hốt hoảng lui lại mấy bước, cơ hồ hít thở không thông đứng ở chân tường, một chữ cũng không dám nói.

"Là em!" Một giọng nói bén nhọn truyền đến, Bùi Nhã Phi mặc áo da đi vào.

"Là cô?" Lạc Thiểu Trạch liếc mắt nhìn, nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi từ từ đi tới, hung hãn nói, "Tại sao ra loại chủ ý này?"

"Em cảm thấy rất tốt, không chỉ giúp công ty anh vượt qua nguy cơ uy tín lần này, hơn nữa còn có thể tăng thêm hình tượng công chúng của em. Huống chi người thua thiệt là em, một cô giá hi sinh danh tiết vì anh, chẳng lẽ anh một chút cũng không cảm động sao? Thiểu Trạch, em đều vì anh!"

Đối mặt với Bùi Nhã Phi "Tận tình khuyên bảo" , Lạc Thiểu Trạch một câu nói cũng không muốn nói, kết cục như vậy là mình không có nghĩ tới, nhưng mà đối với với mình mà nói, lần nữa nhìn thấy Bùi Nhã Phi cũng cùng nàng quấn lấy, càng là điều mình không bao giờ nghĩ tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.