Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 51




Editor: Trà sữa trà xanh

Bùi Nhã Phi xì mũi coi thường, khóe miệng cười nhạo, "Vẫn như cũ, xem ra sau nhiều năm cô không có lớn lên bao nhiêu, vẫn còn là một đứa bé, chỉ biết uống nước."

"Vậy sao, dáng vẻ này của cô, sang trọng như vậy, ra khỏi cửa là mặc hàng hiệu, uống rượu tây, còn cầm tên túi xách. Cái túi này rất quý phải không?"

Nói xong, móng tay dài nhọn của cô hung hăng xẹt qua túi xách, lưu lại vết rất sâu.

"Cô muốn làm gì? Muốn chết à! Đây là mẫu LV số lượng có hạn nha, cô có biết cái túi xách này rất quý không?"

Ai bảo vừa gặp cô đã trêu chọc ta? !

"Rất quý sao? Bao nhiêu tiền?" Lạc Mật Mật thuận tay cầm túi xách trong tay Bùi Nhã Phi, làm bộ như rất thưởng thức.

Bùi Nhã Phi biết, cô gái trước mắt này là một Ma Nữ, trước kia mỗi lần gặp mặt cũng đều bị cô đùa giỡn, lần này đánh đòn phủ đầu có thể uy hiếp cô, ai ngờ. . . . . .

"Vài trăm vạn, cô có biết rất quý hay không?"

"Rất quý sao? Vậy thì tốt, tôi bồi thường cho cô!"

"Cô thường cho tôi?"

"Đúng vậy, bao nhiêu tiền tôi đều bồi thường cho cô, cái túi này tôi lấy trước! Hiện tại tôi cảm thấy nó làm chuyện có lỗi với tôi, tôi muốn giáo huấn nó một chút!" Nói xong, Lạc Mật Mật hung hăng ném túi xách xuống đất, giơ chân lên nặng nề đạp xuống.

Gót giày nhọn mà giẫm lên túi xách đắt tiền, liền biết trước hậu quả. Kèm theo âm thanh xé rách của túi xách, tiếng thét chói tai cũng theo đó vang lên.

"Lạc Mật Mật, tại sao cô có thể như vậy? Cô cho rằng cái túi này có tiền là có thể mua được sao? Thật không biết, tại sao nhiều năm như vậy Thiểu Trạch vẫn cưng chiều Phong nha đầu này, tốt nhất nên đuổi cô đi!"

"Ai là Phong nha đầu? Thiểu Trạch là tên cô gọi sao? Tôi thấy cô nên đi mới đúng, tôi còn chưa tìm cô tính sổ, nếu cô không trêu chọc anh của tôi, anh ấy sẽ sa sút sao? Lại dám lại xuât hiện trước mặt của tôi, thì nên biết mình sẽ chịu báo ứng! Cô là Phong nha đầu, cô lừa gạt Thiểu Trạch. . . . . ."

Nói xong, Lạc Mật Mật càng dùng sức đập túi xách, thỉnh thoảng dùng sức nghiền mấy cái.

Bùi Nhã Phi khom lưng giương đôi tay, đau khổ nhỉn túi xách bị đạp nát dưới đất, tiếng thét chói tai không ngừng.

Cô biết, Lạc Mật Mật không dễ chọc. Nhưng mà mỗi lần cô nhìn thấy Lạc Mật Mật, một ý niệm muốn dạy dỗ cô ta để cho cô ta không thể đi khiêu khích nữa.

"Chuyện gì vậy? Bùi Nhã Phi? Cô. . . . . . Làm sao cô ở chỗ này?" Nghe được tiếng thét chói tai, Tô Trạch vội vàng vọt lên, nhưng mà nhìn thấy Bùi Nhã Phi làm anh kinh ngạc không thôi.

Nhìn thấy Tô Trạch, Bùi Nhã Phi đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lập tức uất ức tới gần, bắt được vạt áo Tô Trạch giả tạo làm một bộ dạng đáng thương.

"Tô Trạch, nhìn thấy anh tôi giống như gặp được Bồ Tát sống. Anh mau nhìn xem, Mật Mật vừa thấy tôi liền cướp đi cái túi xách của tôi, nói nhất định dạy dỗ tôi, giẫm nát túi xách của tôi, túi xách này rất quý nha! Anh mau giúp tôi!"

Bùi Nhã Phi nói không rõ ràng với Tô Trạch còn Lạc Mật Mật đứng yên không giải thích, nhưng mà Tô Trạch không rõ ràng lắm.

Hắn từ từ động đậy, nhìn hai mắt Lạc Mật Mật đang say sưa đạp lập tức rụt trở về, "Muốn thì cô làm đi, tôi không làm!"

"Anh. . . . . ."

"Ai bảo ban đầu cô đối xử với lão đại như vậy, coi như Mật Mật cố ý chỉnh cô, là hiển nhiên thôi. . . . . . Cũng là bản thân mình tự làm tự chịu!"

"Cái gì?" Cùng ánh mắt nhìn chằm chằm, Bùi Nhã Phi tức giận thở không ra hơi, "Tốt, mấy người cùng nhau khi dễ tôi? Chờ tôi gặp Thiểu Trạch, mấy người chờ xem đấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.