Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 5




Người không sợ trời không sợ đất như Lạc Mật Mật không biết tại sao giờ phút này nhìn thấy ánh mắt tối tăm của Lạc Thiểu Trạch nhất thời hoảng hốt, chậm rãi lui về sau, gương mặt lộ ra vẻ căng thẳng.

"Chưa…anh còn chưa thất thân mà!"

Lạc Thiểu Trạch căn bản không để ý tới những gì Lạc Mật Mật nói, cặp mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại Lạc Mật Mật đang ôm trong ngực, bước một bước dài nhào tới.

Bóng dáng cao to lập tức che khuất tầm nhìn, cả người Lạc Mật Mật chìm trong bóng tối.

Chỉ cảm thấy điện thoại trong tay vẫn còn, nhưng trong tay kia lại là một vật vừa tròn vừa nóng. Lạc Mật Mật cúi đầu xem xét, thì ra tay phải của mình đúng lúc bắt lấy ‘cái kia’ của Lạc Thiểu Trạch.

"Oa, thật là lớn nha!" Lạc Mật Mật cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay, không nhịn được cảm thán.

Lần này Lạc Thiểu Trạch thật sự bị chọc giận, anh giống như nổi điên một tay nắm lấy Lạc Mật Mật ném tới bên giường.

Lần đầu tiên bị người ta đối đãi như vậy, Lạc Mật Mật chợt nhớ tới những cảnh kích tình mãnh liệt trong phim.

Vì vậy, đảo mắt một vòng, Lạc Mật Mật mỉm cười chuyển động cơ thể, duỗi hai cánh tay ra nhắm mắt lại.

"Đến đây đi, em đợi anh ở đây nè!"

TMD, đây không phải là loại phụ nữ không biết xấu hổ mà người ta thường hay bàn tán chứ ?! Nhưng mà nếu như Lạc Mật Mật ở trong đó thì chính là cực phẩm trong cực phẩm rồi !

Lạc Thiểu Trạch chống nạnh đứng thẳng tại chỗ, tức giận thở không ra hơi.

Đã lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, vì vậy Lạc Mật Mật mở ra một con mắt, hơi hơi ngẩng đầu lên xem một chút, nhìn thấy Lạc Thiểu Trạch vẻ mặt bất đắc dĩ như một khúc gỗ, không khỏi "Phì" cười một tiếng.

"Ha ha, biết rõ là anh không dám mà!"

Lạc Mật Mật từ từ thẳng người ngồi dậy, tưởng rằng đã vượt qua nguy hiểm, liền không thèm để ý sửa sang lại mái tóc, cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhẹ nhàng đem hình ảnh lưu lại.

Chợt, bên tai truyền tới cảm giác nóng bổng kèm theo đó là tiếng thở dốc nhịp nhàng.

Không thể nào? Chẳng lẽ lần này là muốn làm thật? !

Lạc Mật Mật trợn to hai mắt, cố gắng chạy trốn. Nhưng mà giờ phút này cô giống như bị đóng đinh ngay tại chỗ, muốn cử động một chút cũng không được.

Hô hấp ươn ướt, không khí ấm áp, công thêm đôi môi khêu gợi từ từ đến gần bờ môi hồng của Lạc Mật Mật, còn thiếu chút xíu sẽ nhẹ nhàng dán lên. Đôi mắt hút hồn người khác chậm rãi xông vào tầm mắt của Lạc Mật Mật, vừa dịu dàng vừa thâm tình… Hô hấp bắt đầu dồn dập, gương mặt ửng hồng lộ ra chút khẩn trương, trái tim nhỏ bé đột nhiên muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, làm cho chủ nhân của nó nhất thời không biết nên thích ứng thế nào.

"Anh. . . . . . Anh muốn cưỡng bức em sao?"

Trời ạ, mình có phải chạm dây thần kinh nào rồi không ? Tự nhiên lại hỏi như vậy ? Chính mình nghe xong còn thấy chịu không nổi ?

Lạc Thiểu Trạch cũng không bất ngờ, ngược lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Mật Mật, gắt gao đem cô khóa lại một chỗ. Đôi môi tà mị nhẹ nhàng cong lên, chậm rãi chuyển động thốt ra từng chữ mềm mại.

"Em có phải đi dưới trời mưa mà quên che dù không ?"

"Cái gì?"

Lạc Mật Mật trừng to hai mắt, nhất thời không có phản ứng gì.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Lạc Thiểu Trạch vọt một cái đứng dậy, tiện tay đoạt lấy điện thoại di động.

Lạc Mật Mật chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, tia sáng chói mắt làm cô phải cúi đầu dụi dụi hai mắt, nhưng mà trong đầu vẫn còn đang nghi vấn

"Anh mới vừa nói cái gì?"

"Đầu em bị thấm nước rồi!"

Rốt cuộc hiểu rõ mình bị người ta đùa bỡn, Lạc Mật Mật lúc này mới phát hiện ra tay mình trống không, điện thoại di động của mình đâu…

Lạc Mật Mật hốt hoảng cúi đầu tìm kiếm khắp nơi trên giường, lại cảm giác người kia giờ phút này đang đứng ở phía trước nhìn cô với vẻ mặt có chút hả hê

"Này, tìm cái gì đó? Có phải cái này hay không?"

Lạc Thiểu Trạch cười ha hả lắc lắc điện thoại di động trong tay, bộ dáng của người chiến thắng.

"Nói mật mã cho anh biết, anh sẽ trả điện thoại cho em liền!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.