Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 48




"Những chuyện kia, trước không cần lo lắng, dù sao chúng ta đang ở Trung Quốc, bọn họ ở rất xa, bọn họ muốn ngăn cản cũng lực bất tòng tâm." Lạc Thiểu Trạch từ từ rút người ra đi về phía bệ cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài.

Lạc Mật Mật theo sát hai bước, "Nhưng là, bọn họ sớm muộn gì cũng biết nha."

"Vậy thì đến lúc đó chúng ta ngả bài thôi." Lạc Thiểu Trạch quay người lại, thâm tình nhìn Lạc Mật Mật, "Tóm lại, anh sẽ không để cho em rời đi, em là của anh."

Một cái ôm ngọt ngào, đón ánh mặt trời ấm áp sáng rỡ đi vào hạnh phúc.

Có một số việc tới vô cùng đơn giản, nhưng về sau những tai họa ngầm không thể biết được.

"Cái gì? Cô và lão đại đã là vợ chồng? !" Tô Trạch há to miệng, không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt.

Mạc Triết Hiên chỉnh mắt kính của mình, thâm ý nói, "Thì ra hai người không phải là anh em ruột, thì ra mọi suy nghĩ trước kia của tôi đều là thật."

"Cái gì cái gì, muốn cái gì đây? Đúng vậy, tôi thừa nhận, là tôi theo đuổi các lão đại của các anh trước, mọi chuyện các anh thấy đều là sự thật. Ai bảo hai người ngốc nha, ban đầu tôi đã nhắc d.d.l.q.d nhở qua với hai người." Lạc Mật Mật vểnh cái miệng nhỏ nhắn, ngồi ở ghế sau ô tô nhiệt tình cười khúc khích.

"Mật Mật, tôi thật sự bội phục cô, cô thật đúng là nữ trung hào kiệt, lại có thể bắt được lão đại của chúng tôi, bội phục bội phục." Tô Trạch cười miệng muốn lệch ra rồi.

Lạc Mật Mật giơ tay lên đánh một cái vào đầu Tô Trạch, như muốn róc xương lóc thịt, "Anh không nói chuyện không ai coi ngươi là câm, ngu ngốc chỉ biết nhiều phơi nắng mặt trời, nắng ăn anh đen đi. Ừ, về sau anh cùng đội với tôi đó?"

"Dạ, chị dâu, về sau hai bọn tôi sẽ vâng lệnh nghe theo, vì cô là chị dâu." Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên đồng thanh nói, hai người hai mặt nhìn nhau, cũng cảm thấy những lời này tựa hồ rất quen thuộc.

Xe hơi rất nhanh dừng trước biệt thự Lạc gia.

"Mật Mật, hôm nay ở trường học như thế nào?" Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa, thâm tình nhìn.

"Thế nào còn gọi là Mật Mật?" Lạc Mật Mật làm nũng đập một cái vào lồng ngực Lạc Thiểu Trạch, hai người sau lưng nổi da gà lên, ngược lại người trong cuộc như Lạc Thiểu Trạch rất hưởng thụ.

"Được, gọi là cái gì?"

" Anh thật ngốc, gọi là bà xã."

"Tốt, bà xã, tối nay muốn ăn cái gì?"

"Bữa ăn tây."

"Vậy bây giờ chúng ta đi chọn nhà hàng?"

"Không nha, em muốn anh tự tay làm." Lạc Thiểu Trạch há mồm muốn nói, lại bị Lạc Mật Mật đưa tay chặn lại, "Em biết rõ anh không biết, nhưng là anh có thể vì em lần đầu học không được sao?"

Lạc Thiểu Trạch gật đầu một cái, đưa tay vịnh eo nhỏ của Lạc Mật Mật, đi vào biệt thự.

Đứng ở ngoài cửa lớn d.d.l.q.d tựa vào sườn xe Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên là đứng nhìn một màn trước mắt.

"Ai, lão đại trừ kiên nhẫn với đối tác, thì không có như vậy, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy vì Mật Mật học làm bữa ăn tây." Mạc Triết Hiên nhẹ nhàng lắc đầu một cái, không thể tưởng tượng nổi.

Tô Trạch là mặt đầy nụ cười, một bộ dạng tự tại, "Thật ra thì cô gái Mật Mật này không tồi, nếu không cùng lão đại ở chung một chỗ, chúng tôi cũng có thể thử. Chỉ là, bây giờ tôi đã có Văn Y rồi, sợ rằng. . . . . ."

"Nghĩ gì thế? Hoa si. . . . . ." Mạc Triết Hiên không nhịn được trừng mắt liếc, "Coi như không cùng lão đại ở chung một chỗ, cũng không tới lượt cậu nha!"

Tô trạch tựa hồ nghe thấy gì, không thể tưởng tượng nổi xoay mặt xem một chút Mạc Triết Hiên, "Không phải cậu cũng. . . . . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.