Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 47




Editor: Trà sữa trà xanh

"Cục dân chính? Tại sao bọn họ gọi điện thoại cho anh vậy? Chẳng lẽ anh cùng ai. . . . . ." Vừa nhắc tới Cục dân chính, Lạc Mật Mật chỉ biết nơi đó là nơi đăng kí kết hôn hoặc ly hôn, sợ rằng Lạc Thiểu Trạch sẽ không giống cô ngày hôm qua muốn thay đổi quan hệ đi!

Nghĩ không ra Lạc Thiểu Trạch muốn làm gì, tốt nhất không nên nói mối quan hệ bây giờ nói ra, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

"Đúng vậy, như em mong muốn!" Lạc Thiểu Trạch chậm rãi xuống giường, chuẩn bị đứng dậy, lại bị Lạc Mật Mật kéo lại.

"Bánh nướng áp chảo, anh không cần nhanh như vậy muốn cùng Bùi Nhã Phi kết hôn chứ? Ban đầu là cô ta bỏ rơi anh, là cô ta thất hẹn mà. . . . . ."

"Cái gì? Tại sao lại nhắc đến cô ấy? Xem ra em không nhớ gì hết rồi."

Lạc Mật Mật nhíu chặt mày, nỗ lực suy nghĩ, đột nhiên một ý nghĩ xông vào đầu, "Chẳng lẽ, người khác là em?"

"Tối hôm qua đi chung với anh không phải em thì là người nào? Chúng ta tối hôm qua cư nhiên đi kết hôn!" Lạc Thiểu Trạch hất ra tay của Lạc Mật Mật, đứng lên, "Xem ra, chúng ta gây ra chuyện lớn rồi, hiện tại nên hi vọng tối hôm qua không có ai nhận ra chúng ta, nếu không, trò khôi hài này có thể gây lớn chuyện."

Lạc Mật Mật nhìn phía trước, trong lòng là vui còn là bi. Lúc này, hình ảnh tối hôm qua Lạc Thiểu Trạch buồn khổ "Thổ lộ" với cô hiện ra. Chuyện này mà cô chưa quên, quả thật khiến Lạc Mật Mật cảm thấy hết sức vui mừng.

"Bánh nướng áp chảo, tối hôm qua lời anh nói em đều nhớ hết, anh còn nhớ mình nói gì không?" Lạc Mật Mật nhẹ nhàng đi

Những lời đó Lạc Thiểu Trạch dĩ nhiên nhớ, những lời đó chỉ là anh mượn rượu nói ra lời trong tim mà thôi, huống nếu anh quyết định nói ra, chắc chắn sẽ thừa nhận.

"Em nói là chỗ nào vậy?"

"Ha ha, anh nói vậy là nhớ hết rồi, vậy chúng ta. . . . . ."

"Chúng ta đương nhiên là ở cùng một chỗ." Nói xong, Lạc Thiểu Trạch vứt bỏ thuốc lá, một tay kéo Lạc Mật Mật vào trong ngực.

Lạc Mật Mật có chút hoảng sợ nhưng rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường, trái tim của cô cũng bắt đầu đập loạn nhịp, cùng với khuôn mặt bắt đầu đỏ rực nóng không dứt, tay nhỏ bé thon dài không biết nên để vào đâu, con ngươi bắt đầu tìm kiếm chung quanh.

Thì ra, yêu là cái cảm giác này .

Lạc Mật Mật trong lòng lầm bầm lầu bầu, đôi môi hồng khẽ vểnh lên.

"Chúng ta rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ." Lạc Mật Mật nói xong, trong đôi mắt không khỏi ngập đầy nước mắt.

Cô biết, có đôi khi nước mắt là ngọt, đó chính là vào lúc này.

Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mật Mật lên, bốn mắt nhìn nhau.

"Mật Mật, khổ cho em rồi, thời gian dài như vậy đều tại anh không có dũng khí, nhưng mà trước sau em đều cho anh khích lệ rất lớn, anh biết rõ người trong lòng mình là em, anh không thể phản bội trái tim mình nữa rồi, cho nên. . . . . . Để cho chúng ta ở chung một chỗ đi, thật tốt ở chung một chỗ. . . . . ."

"Em cho là. . . . . . Em cho là anh lại cự tuyệt em nữa, em cho là em còn phải đợi thật lâu!" Nói xong, nước mắt trong suốt rải đầy khuôn mặt, Lạc Mật Mật cười rơi lệ.

"Nha đầu ngốc." Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng sờ đầu Lạc Mật Mật.

Lạc Mật Mật cười khúc khích, đưa tay xoa xoa nước mắt trên mặt, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Vậy anh nghĩ sẽ nói như thế nào với ba mẹ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.