Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 41




Lời của Tô Trạch không phải không có đạo lý, trong thâm tâm của Lạc Mật Mật hiểu rõ ràng. Chính bởi vì vậy, Lạc Mật Mật luôn luôn tự tin bị đả kích một chút.

Cho tới nay, Lạc Mật Mật tự tin rằng Lạc Thiểu Trạch chỉ thích một mình cô, nhưng không hiểu tại sao lúc trước Lạc Thiểu Trạch với cô gái kia ở chung một chỗ, hơn nữa còn điên cuồng như vậy.

Lạc Mật Mật không muốn tin tưởng Lạc Thiểu Trạch yêu cô gái kia, nhưng nhìn đến anh ấy bất chấp tất cả đi tìm cô ấy, lòng của Lạc Mật Mật không biết nguội lạnh bao nhiêu lần.

Lần này tới Trung Quốc, Lạc Mật Mật cũng suy tính cùng rối rắm rất lâu, nhưng không có gì có thể thay đổi trái tim của cô, không có gì ngăn cản bước đi của cô.

Thấy Lạc Mật Mật trầm ngâm không nói lời nào, Tô Trạch cảm thấy có vẻ không đúng, có lẽ lời của mình quá bộc trực, đả thương Lạc Mật Mật.

"Mật Mật, cô không có chuyện gì chứ?"

Hai mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, Lạc Mật Mật tựa như đang ở một thế giới khác, căn bản không có nghe Tô Trạch đang nói gì .

Tô Trạch nhẹ nhàng thở dài, ra vẻ chuyên gia đứng bên cạnh Lạc Mật Mật, "Tin tưởng tôi, vị trí của Bùi Nhã Phi ở trong lòng của lão đại không đơn giản đâu, cô cảm thấy..."

"Tôi không tin, lời của anh ngay cả dấu chấm câu đều không tin. Tô Trạch chết tiệt, bất kể Bùi Nhã Phi ở trong lòng Lạc Thiểu Trạch để lại dấu vết gì, tôi có thể mài bằng phẳng, tôi muốn giúp lão đại các anh đi ra khỏi thế giới mâu thuẫn, tôi cũng cần anh giúp một tay đó."

Ánh mắt Lạc Mật Mật kiên định làm cho Tô Trạch ngưỡng mộ, yên lặng gật đầu, nghĩ thầm cô gái trước mắt này tuyệt đối không chỉ là điên rồ như vậy, cô không chỉ muốn tiêu trừ toàn bộ thế giới Lạc Thiểu Trạch, còn có rất nhiều.

Tô Trạch giống như biến thành mê gái, kể từ khi Lạc Mật Mật hứa hẹn sẽ giới thiệu Văn Y cho mình, chỉ cần vừa nhắc đến Văn Y, cả đêm mặt của Tô Trạch đều ửng hồng.

Ngồi trong ô tô, Lạc Mật Mật dí dỏm nhìn khuôn mặt như táo đỏ của Tô Trạch, không nhịn được cười ra tiếng.

"Tô Trạch chết tiệt, anh có phải là quá mê gái rồi không?"

"Mật Mật, tôi không có, tôi chỉ muốn..."

"Nghĩ cái gì?"

"Nghĩ..."

"Ồi dào, anh đừng lề mề như vậy! Nói đi!"

"Tôi nghĩ, cô có thể giúp tôi hẹn Văn Y được không?"

Nghe nói thế, Lạc Mật Mật thiếu chút nữa phun ra.

Có thể hay không đi á, đại ca, một đêm đều nói về Văn Y, có đủ hay không chết người. Hơn nữa, tôi với người ta không quen, làm sao có thể lập tức hẹn người ta!

Nhưng Lạc Mật Mật không thể nói cho anh ấy biết mình và Văn Y không quen, nếu không tất cả toàn bộ sẽ bị hủy nha.

"Không được."

"Tại sao?" Đang lái xe, Tô Trạch kích động thiếu chút nữa văng xe ra ngoài, xoay người lo lắng nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.

Lạc Mật Mật thấy thế vội vàng khoát tay, "Được rồi được rồi, chẳng lẽ anh không biết dục tốc bất đạt sao? từ từ đi, từ từ đi."

"Nhưng tôi cũng biết, không nóng lòng ăn không được món ngon. Mật Mật, giúp một tay đi."

"Vậy anh cũng phải bỏ ra mới có thu hoạch chứ? Anh giúp tôi giám sát Lạc Thiểu Trạch, một khi có động tĩnh gì, kịp thời nói cho tôi biết nha...!"

Tô Trạch đưa tay gãi da đầu, mặt mày rối rắm dáng vẻ khổ sở, "Chẳng phải để cho tôi làm giám điệp sao?"

"Cái này gọi là gián điệp của gián điệp, đừng quên, anh là do lão đại của các anh đưa đến bên cạnh tôi làm gián điệp. Về sau, tất cả phải nghe tôi chỉ huy, biết chưa?"

Xuyên qua kính chiếu hậu, Tô Trạch nhìn điệu bộ hả hê của Lạc Mật Mật không biết nói gì cho phải.

Các bạn yêu quý, nhớ cất giấu nhé. Vũ nhi chờ đợi mọi người nhắn lại, cho chút dấu vết, yêu yêu ~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.