Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 25




Chỉ thấy Lạc Mật Mật kéo áo sơ mi trắng chật chội ở ngực, tất cả nút áo phía trên đã cởi ra, chiếc nịt ngực màu trắng sữa tôn lên vòng một đẹp đẽ của cô, khe rãnh sâu còn đang kẹp một que kẹo.

Lạc Mật Mật thả tóc, từng làn tóc xinh đẹp rơi sau lưng, ánh mắt câu hồn phối hợp cùng sợi dây trong tay, khiến Nhãn Kính Nam phía trước không ngồi yên được nữa, không ngừng ở trên ghế phát điên.

"Em trai, em thích chị gái hả?" Lạc Mật Mật chậm rãi tới gần, nhìn Nhãn Kính Nam không ngừng gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Lạc Mật Mật đưa tay lấy kẹo que trong ngực ra, dưới tác dụng của lực ngực cô di chuyển giống như thạch trái cây khẽ run.

Giơ tay lên bỏ que kẹo vào trong miệng hít một hơi, Lạc Mật Mật nhìn Nhãn Kính Nam chảy nước bọt.

"Nóng nảy làm gì?" Đôi tay Lạc Mật Mật đè vai Nhãn Kính Nam, ánh mắt mê hoặc khiến Nhãn Kính Nam không biết nói gì là tốt.

"Vậy em phải đồng ý chơi đùa với chị, đầu tiên em nhắm mắt lại, đợi chị sẽ cho em bất ngờ."

Nhìn Nhãn Kính Nam không thể chờ đợi nhắm mắt lại, Lạc Mật Mật nhất thời cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhanh chóng cầm lên sợi dây cột vào trên ghế.

Nhãn Kính Nam đột nhiên cảm thấy không thích hợp, mở mắt hoảng sợ nhìn Lạc Mật Mật, lớn tiếng kêu lên, "Mật Mật, chị đang làm gì?"

"Mật Mật là tên cậu được kêu sao?" Lạc Mật Mật bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình, giương mắt khinh miệt nhìn Nhãn Kính Nam.

"Cậu nha, thật là ý nghĩ kỳ lạ, Lạc Mật Mật tôi là ai, là loại cô gái tùy tiện sao? Cậu quá đề cao mình rồi, hôm nay cậu tốt nhất ở chỗ này tỉnh lại đi, buổi chiều có người tới thả cậu đi. Tôi đi trước đây...!"

Nói xong, Lạc Mật Mật cầm đồ lên, nhanh chóng biến mất ngoài cửa.

Buổi trưa, ở quán cà phê gần trường học.

Lạc Mật Mật cúi đầu từ từ ăn phần thịt bò bít tết thơm ngào ngạt, thỉnh thoảng nhâm nhi ly cà phê, không để ý Lạc Thiểu Trạch phía đối diện vẫn luôn nhìn cô.

Hai cánh tay Lạc Thiểu Trạch khoác lên sofa, mặt không thay đổi nhìn tướng ăn của Lạc Mật Mật, khóe miệng nâng lên vẻ mỉm cười.

"Mật Mật, ăn từ từ."

"Ừ. Bánh nướng áp chảo, hôm nay sao anh tốt vậy, còn mời em ăn cơm trưa, thật là hiếm thấy nhé." Lạc Mật Mật không ngẩng đầu, vừa ăn vừa hỏi.

"Anh chỉ muốn xem em ở trường học thế nào?"

"Hả?"

"Ừm. . . . ." Lạc Thiểu Trạch muốn nói lại thôi, ánh mắt lóe lên nhìn Lạc Mật Mật.

Lạc Mật Mật cảm thấy có cái gì không đúng, ngẩng đầu lên xem một chút, "Anh làm sao vậy? Có chuyện gì không?"

"Anh, anh muốn biết cô gái kia, chính là nữ chính trong video, có em trong chuyện này hay không?" Lạc Thiểu Trạch đột nhiên cảm thấy trực tiếp hỏi như vậy làm người luôn nhận mình mạnh mẽ như Lạc Mật Mật khó tránh khỏi bị tổn thương, không khỏi nhếch miệng, hỏi lần nữa, "Dĩ nhiên, anh biết rõ, em không làm anh lo lắng, nhưng mà anh vẫn muốn biết. . . . . ."

Lạc Mật Mật chợt cười lên ha hả, miệng dính đầy dầu mỡ bóng loáng hết sức chói mắt, "Anh lo lắng cho em à?"

"Dĩ nhiên."

Tiếng cười dừng lại, "Không có."

Lạc Thiểu Trạch thở phào, "Ừ, vậy thì tốt."

Chợt, cách đó không xa truyền đến âm thanh huyên náo, Lạc Thiểu Trạch quay đầu nhìn lại, Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên đang dắt theo một Nhãn Kính Nam đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.