Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 22




Lạc Mật Mật hung hăng lau miệng của mình, không ngừng giận dữ nhìn Lạc Thiểu Trạch, "Bánh nướng áp chảo chết tiệt, em đi ngủ anh cũng quản lý là sao, anh đang nghĩ hết tất cả các biện pháp để chiếm tiện nghi cuả em phải không, thật đáng ghét!"

"Anh không có suy nghĩ đó, anh chỉ muốn hỏi em một chút, trên mạng đang có chuyện gì xảy ra?" Nói xong, Lạc Thiểu Trạch đem ipad ném cho Lạc Mật Mật, trừng mắt một cái.

Lạc Mật Mật nhận lấy ipad, có cảm giác chẳng lành ập vào lòng, vừa nhìn thẳng vào màn hình, quả nhiên không ngoài dự đoán, trên đó đúng là ảnh ngày hôm đó mình chụp.

"Này, cái này. . . . . . Không phải em làm!"

Lạc Thiểu Trạch khoanh hai tay ôm ngực, nghiêng đầu nhìn Lạc Mật Mật, không khỏi nở nụ cười.

"Anh biết rõ không phải em làm, vậy em không có gì muốn giải thích sao?"

Lạc Mật Mật cúi đầu đưa tay quét quét, từ từ liếc nhìn các bình luận.

TMD, thật là sôi động! Không nghĩ tới hình khỏa thân của bánh nướng áp chảo có thể làm nhiều người chú ý như vậy, xem ra mình đã coi thường tên họ Lạc này quá rồi.

Lạc Mật Mật đem ipad ném cho Lạc Thiểu Trạch, xoay người ngồi ở trên ghế sô pha, "Xem ra phản hồi cũng rất tốt nha, anh nên cám ơn em đó, nếu không phải nhờ em anh cũng không được nổi tiếng như bây giờ đâu!"

"Lạc Mật Mật, đừng có quá trớn, em không cảm thấy nên nhận lỗi với anh về chuyện này sao? Nếu như em nói tiếng xin lỗi, không chừng anh sẽ ra tay giúp em giải quyết tất cả !"

Lạc Mật Mật vừa nghe xong, ngay lập tức tinh thần tỉnh táo.

Mình đang vì chuyện này mà rầu rỉ đây, nếu như Lạc Thiểu Trạch giúp một tay, mình sẽ không bị cô ta đe dọa, cũng không bị Lạc Thiểu Trạch khiển trách, đây không phải là một công đôi việc sao?

Nhưng mà, nếu như vậy, hiện tại mình không phải bị Lạc Thiểu Trạch uy hiếp ư?

Lạc Mật Mật không hề biết, thật ra thì Lạc Thiểu Trạch trước khi hỏi cô chuyện này, anh đã sắp xếp người làm đơn khiếu nại bên mạng internet, không chỉ xóa toàn bộ những bức ảnh và nội dung liên quan, hơn nữa cũng sẽ giải thích chuyện này rõ ràng với cộng đồng xã hội, rằng đây chỉ là ảnh ghép.

Nhưng mà, Lạc Thiểu Trạch lúc này sẽ không dễ dàng nói cho Lạc Mật Mật biết!

Những việc xảy ra trong trường học của cô, anh đều biết rõ, nhưng anh muốn làm cho Lạc Mật Mật ở trước mặt mình yếu đuối một chút, như vậy về sau có lẽ cô không dám cứng đầu làm càng nữa.

"Nói lời xin lỗi khó khăn đến vậy sao?" Lạc Thiểu Trạch ngồi đối diện Lạc Mật Mật.

Lạc Thiểu Trạch biết, Lạc Mật Mật cường ngạnh chỉ là lớp áo giáp ngụy trang bên ngoài, giống như là một con nhím, càng sợ người khác tổn thương tới mình, càng co bản thân lại, cố gắng giơ gai lên khắp người.

Lạc Mật Mật giương mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch một cái, đưa tay cầm quả đào trên bàn trà từ từ nhâm nhi thưởng thức.

Chuyện này không có đơn giản như vậy, đây là lần đầu tiên mình tuyên chiến với anh ta! Đã tới nước này, mình coi như không biết hối lỗi, anh ta sẽ bỏ liều luôn sao?

Mình cứ đợi hai ba ngày nữa, như vậy chắc chắn anh ta sẽ không chịu nổi!

Cho nên, cuối cùng Lạc Mật Mật đưa ra một cái kết luận, đối với Lạc Thiểu Trạch ‘Băng Nhân’ như vậy, chỉ cần mình cố gắng gây họa, người này liền hăng hái dọn dẹp cục diện rối rắm cho mình!

Ai kêu anh mang tiếng là anh hai của em làm gì!

Lạc Mật Mật nâng cái mông, hướng về phía Lạc Thiểu Trạch làm mặt quỷ, "Anh nhìn nè, sáng mai em còn lên lớp, phải ngủ sớm, không ở đây chướng mắt anh nữa haaaaa….

Vừa dứt lời, Lạc Mật Mật biến mất ở cửa cầu thang.

Nhìn về hướng Lạc Mật Mật biến mất, Lạc Thiểu Trạch không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, không đợi ông mặt trời phơi nắng đến cái mông, Lạc Mật Mật thuận tiện bò dậy mở cái laptop màu đen ra, lên mạng tìm kiếm hình ảnh, kết quả tất cả tin tức không cánh mà bay, thủ tiêu không còn một mống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.