Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 17




Âm thanh ngọt ngào cùng dáng vẻ ngoan ngoãn làm đông đảo nam sinh say mê đến tràn đầy nước miếng, ánh mắt ngơ ngác nhìn Lạc Mật Mật.

Thực nhẹ nhàng, buổi học sáng hôm nay trải qua trong không khí vô cugf tốt lành. Việc này, thật là không dễ dàng!

Buổi chiều, Lạc Mật Mật vừa đi vào phòng học, liền phát hiện trên bàn mình, tren ghế, bao gồm cái bàn lân cận trên mặt đất cũng bày đầy những hộp quà lớn nhỏ được gói tỉ mỉ.

Đối với bất kì một nữ sinh nào, gặp phải tình huống này chắc hẳn trong lòng vui mừng muốn nở hoa rồi! Không tin cứ nhìn một chút, đám học sinh nữ kia đang vây quanh bàn Lạc Mật Mật điên cuồng gào thét.

Nhưng mà, đối với Lạc Mật Mật mà nói đây là chuyện thường xuyên xảy ra, nhìn rất chướng mắt.

Vẻ mặt trấn định đi tới bên cạnh cái bàn, Lạc Mật Mật đem quà tặng từng cái một từ trên bàn, trên ghế mở ra, sau đó đắm đuối nhìn xung quanh một chút, ngay tức khắc làm đám nam sinh reo hò liên tục.

“Mật Mật, rất hâ hạh được làm quen, có nhiều người tặng quà cho cậu như vậy, đều rất đẹp rất dễ thương, thật làm người ta hâm mộ chết mất!”

Nhìn thấy người bạn ngồi cùng bàn tên Vi Vi đôi mắt to không ngừng vụt sáng, Lạc Mật Mật rất là xem thường.

“Cậu thích à? Vậy cậu nhìn xem có thích hay không, chọn một cái là được!”

“Thật sao? Làm sao có thể như vậy? Đây chính là người khác tặng cho cậu. Bất quá, cậu đã muốn tặng thì mình cũng rất vui vẻ đón nhận!” Vi Vi nhanh nhẹn ôm lấy con khỉ miệng rộng, vui tươi hớn hở, bộ dáng ngây ngốc.

Tại một góc nào đó của phòng học, một nam sinh mặt đã đen như đáy nồi.

Lạc Mật Mật không bận tâm nhiều như vậy, bản thân mình muốn làm chuyện gì không ai có thể ngăn cản. Hơn nữa, lúc này việc nhỏ như vậy cô căn bản không để vào mắt.

Cô cầm lấy một phong thư đặt trên hộp quà, nhje nhàng mở ra.

“Mật Mật, còn có người viết thư tình cho cậu nữa nha, mau đọc cho bọn mình nghe với, để cho bọn mình hưởng ké một chút!”

“Vi Vi, cậu đúng là tinh quái, nhưng không sao, cho các cậu đọc!” Toàn bộ nam sinh trong phòng học nhất thời đen mặt.

“Xi chào, Mật Mật thân mến….” Một hồi tiếng hoan hô vang lên.

“Khụ khụ, ngày đầu tiên nhìn thấy bạn mình đã bị phong cách mê người của bạn làm cho rung động, mình thật lòng muốn cùng bạn quen nhau, hy vọng bạn có thể cho mình một cơ hội, chúc bạn luôn luôn xinh đẹp, yêu bạn. Heo con.”

“Ô ô này, còn xưng heo con đấy, thật là buồn nôn!” Vi Vi ngượng ngùng nhìn phong thư, vẻ mặt hâm mộ, “Cậu xem xem đây là cái gì?”

Lạc Mật Mật cầm lên một cái hộp màu đen, dùng sức mở ra, một quyển sách màu nâu rơi xuống bàn, bìa sách ngang nhiên viết bốn chữ to ‘Bí quyết ngừa thai’.

Ngay tức khắc, trong phòng học thảo luận ầm ĩ, Vi Vi cũng biết điều ôm con khỉ miệng rộng xoay người sang chỗ khác.

Lạc Mật Mật nhìn xung quanh một chút, sắc mặt xấu hổ khó coi, rốt cuộc là ai làm cái trò đùa quái đản này, làm cho mình vô cùng mất mặt.

Đột nhiên, ở hàng đầu tiên cạnh góc tường, một nam sinh đang hướng về phía Lạc Mật Mật mỉm cười, nhếch miệng nhìn chằm chằm quyển sách kia gật đầu một cái.

TMD, đây rõ ràng muốn nói với mình quyển sách này chính là hắn tặng sao? Xem ra người này đúng là không muốn sống nữa!

Người này tên Dương Tuấn, là nam sinh quậy phá nhất trong lớp học, mới vừa bị cấm túc xong. Hắn là nổi danh hoa hoa công tử, không biết có bao nhiều phụ nữ đã từng chôn vùi dưới ma trảo của hắn.

Lạc Mật Mật nhìn Dương Tuấn một chút, lại cúi đầu nhìn cuốn sách trên bàn sách, khinh thường cười một tiếng.

Đây là anh tự chuốc lấy phiền phức, không cho anh nhìn một chút màu sắc, anh sẽ không biết mình bị bệnh mù màu! Đợi đến khi tôi bắt được cơ hội, anh cố mà chịu đựng cho tốt.

Lúc này, thầy giáo đi vào, tiết học bắt đầu.

…………………..

Thời gian vào lúc này dường như trôi qua thật chậm, làm cho lòng người phiền muộn, nhiệt huyết kích ddoogj trong lòng, làm cho người ta có một ý nghĩ là nhảy lầu cho xong hết mọi chuyện, chết xong thì không còn nghe ông thầy này tra tấn nữa, hoá giải phiền não trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.