Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 156




Editor: Trà sữa trà xanh

Lạc Thiểu Trạch chậm lại.

"Có phải anh muốn em nói ra toàn bộ hay không, Lạc Thiểu Trạch?" Bùi Nhã Phi căm tức d[]d]l[qd] nhìn bộ dạng thoạt nhìn không thể nói lý, nhưng mà đối với Lạc Thiểu Trạch mà nói, vẫn không thể không để ý tới cô.

May nhờ Lạc Mật Mật đã đi xa, không có nghe được lời nói của Bùi Nhã Phi, nếu không lấy tính tình của cô sẽ truy hỏi kỹ càng sự việc, chuyện như vậy rất khó giải thích.

Lạc Thiểu Trạch kéo Bùi Nhã Phi đến, mà Bùi Nhã Phi không nhịn được đánh rụng tay Lạc Thiểu Trạch, mắt nhìn sang một bên.

Lạc Thiểu Trạch có thể nhịn Bùi Nhã Phi vô lý, nhưng lại không muốn chịu đựng uy hiếp của cô, "Nhã Phi, đừng cho là tôi không biết cô nghĩ như thế nào, cô vào Lạc gia mục đích là cái gì chúng ta ai cũng rõ ràng. Nhưng mà tôi lại có thể cho không gian cô muốn, cô nên đối với Mật Mật tốt hơn một chút. Nếu không tôi có thể cho cô, cũng có thể khiến cô mất hết."

Vì để cho Lạc Mật Mật cùng Bùi Nhã Phi có thể sống chung một nhà, chuyện gì Lạc Thiểu Trạch cũng có thể làm, cũng làm rất nhiều chuyện. Trước kia đồng ý với điều kiện của Bùi Nhã Phi chính là không muốn tổn thương Lạc Mật Mật, nhưng kết quả lại làm tổn thương Lạc Mật Mật càng thêm nghiêm trọng.

Anh biết, mình đắc tội người phụ nữ này sẽ phải đối mặt với thực tế, nhưng so với việc Lạc Mật Mật rời khỏi anh hoặc là đi ra ngoài bị uy hiếp mà nói, Lạc Thiểu Trạch lựa chọn mạo hiểm.

"Ngươi nghĩ tốt lắm, nếu như ngươi bước ra một bước kia, ta liền sẽ làm ngươi mất đi tất cả."

Bùi Nhã Phi nhìn Lạc Thiểu Trạch trước mặt, nhìn người mình yêu vì người phụ nữ khác uy hiếp mình, Bùi Nhã Phi cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.

Nhưng khi hai ánh mắt giao nhau, cuối cùng Bùi Nhã Phi vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Dù sao mục đích của cô vẫn chưa có thực hiện xong, hiện tại cũng không cần lấy ra lá bài tẩy.

Cho nên, nhất thời dễ dàng tha thứ Lạc Mật Mật, đối với Bùi Nhã Phi mà nói rất khó chịu, nhưng cũng không phải là cái việc gì khó.

Nhưng, đối với Lạc Mật Mật mà nói, lần trở lại biệt thự này cũng không phải nhận sự khinh thường, cô có rất nhiều việc muốn làm.

"Ai u, chủ nhà này cưới cô về cũng không phải là để cho cô hưởng thụ xài tiền bậy bạ, tới giờ rồi còn không nấu cơm, chẳng lẽ cô muốn anh tôi đói chết hay sao?" Lạc Mật Mật xoi mói này kia, cố ý bới móc mà nói.

Vốn Bùi Nhã Phi có chút tức giận, nghe được lời nói tức giận của Lạc Mật Mật, càng thêm tức giận không phục.

Cô hung hăng liếc một cái, quay đầu ra cửa.

"Thuộc tổng, tôi muốn gặp bà, ở chỗ cũ." Bùi Nhã Phi cúp điện thoại, lái xe ra khỏi biệt thự.

Quán cà phê.

"Thuộc tổng, đây là chuyện gì xảy ra, không phải tôi đã thương lượng xong với bà bắt giữ Lạc Mật Mật sao? Tại sao lại để cho cô ta trở lại biệt thự. Bây giờ, cả ngày ở nhà tìm tật xấu, làm hại tôi không muốn trở về biệt thự nữa. . . . . ." Bùi Nhã Phi giống như tìm được đối tượng tâm sự, vừa mở miệng liền dừng lại không được.

Nhưng, cô lại tìm lộn đối tượng.

Vừa nghe đến Lạc Mật Mật trở lại biệt thự, nhất thời tinh thần Thuộc Oái Nương tỉnh táo, căn bản không có ý định nghe Bùi Nhã Phi càu nhàu không ngừng, "Lạc Mật Mật về nhà? Cô ấy về nhà có tốt hay không?"

Bùi Nhã Phi nghe lời này, không khỏi ở bên này sửng sờ, "Bà quan tâm Lạc Mật Mật? Thuộc tổng, mới vài ngày như vậy, hai người đã có tình cảm rồi à!"

"Không phải, không phải, tôi chỉ là hỏi một chút."Thiệu Oái Nương hoảng hốt ánh mắt bắt đầu tránh né, bà vẫn không thể nói suy đoán của mình cho Bùi Nhã Phi biết, dù sao người phụ nữ này không phải là cái người tốt lành gì, càng sẽ không vì bà suy nghĩ.

Thế nhưng một câu nói này lại khiến Bùi Nhã Phi hoài nghi, cô từ từ cúi đầu nhấp một hớp cà phê, "Thuộc tổng, bà có chuyện gì gạt tôi phải không?"

|"Không có, không có. . . . . ." Thiệu Oái Nương căn bản không dám nhìn Bùi Nhã Phi, cũng đưa tay cầm lên cà phê uống một chút.

"Thuộc tổng, bà đã không làm theo hợp đồng bắt giữ Lạc Mật Mật, vậy tôi cũng sẽ không giao tin tức mới nhất của công ty Hành Phong cho bà. Thật ngại quá." Mặc dù nói xin lỗi, nhưng mà ở trên mặt Bùi Nhã Phi, Thiệu Oái Nương căn bản không có thấy một chút xíu biểu tình áy náy nào.

Đã từng, bà cũng bởi vì Bùi Nhã Phi không có đạt tới yêu cầu của bà mà dương dương hả hê nói cho đối phương biết, ước định của bọn họ không thể thực hiện, thời điểm đó sự chủ động cùng cảm giác thắng lợi đó bây giờ đã đến trong tay đối phương.

Thật là thế sự trêu người.

"Bà phải biết rằng hiện tại chúng ta là người trên một cái thuyền, nếu là chúng ta còn có tâm tư, chiếc thuyền này sớm muộn gì cũng sẽ lật phải không?" Bùi Nhã Phi cầm thìa lên khuấy khuấy cà phê, khóe miệng bay lên một nụ cười, ngạo mạn "Nếu là có chuyện gì, nói thẳng ra thì tốt hơn."

Lời nói đến mức này, Thuộc Oái Nương nói hay không nói cũng không được. Nói là bà biết người Bùi Nhã Phi giấu diếm không cho bà biết, không nói lại cho là bà cố ý che dấu cái gì. Điều này làm cho Thiệu Oái Nương rất không thoải mái.

"Cô thật muốn biết?" Thiệu Oái Nương mặt mày nhíu lại, thử dò xét nhìn Bùi Nhã Phi một chút.

Bùi Nhã Phi cảm thấy buồn cười, chính mình vẫn đang hỏi bà, nơi nào biểu hiện không muốn biết rồi. Nhưng bị hỏi ngược lại như vậy, cũng cảm thấy tình thế giống như rất nghiêm trọng.

"Bà nói đi, chuyện gì."

"Lạc Mật Mật mang thai, cô biết không?" Thuộc Oái Nương nhìn chăm chú vào Bùi Nhã Phi, vẻ mặt ấy sao sâu không lường được, "Cô lập ra mưu kế, không nghĩ tới sẽ xuất hiện sự tình này chứ? Nếu như Lạc Thiểu Trạch biết Lạc Mật Mật có đứa bé của hắn, hắn còn có thể cưng chiều cô sao?"

Nghe lời này, Bùi Nhã Phi nhất thời không nói thêm gì nữa, mặt không chút thay đổi.

Chẳng lẽ Lạc Thiểu Trạch đã biết chuyện Lạc Mật Mật mang thai mới mang cô ta về? Không trách được Lạc Mật Mật vừa vào cửa liền ra oai, Lạc Thiểu Trạch cũng rất bảo hộ cô ta, không để cô ở trong mắt. Xem ra bước này của cô quả thật đi không đủ chu toàn.

Càng thêm đáng hận chính là, Lạc Mật Mật cư nhiên mang thai, chẳng lẽ đây chính là câu mẹ quý nhờ con sao? Không được, cô không thể để cho cô ta vì vậy mà đoạt lấy hết những thứ của cô, từ đó về sau trắng trợn cưỡi lên trên đầu của cô! Đây cũng không phải là ở cổ đại, ở bên ngoài Lạc Thiểu Trạch rõ ràng nuôi dã chủng.

Nhưng, nói như vậy, cũng không có thấy Thiểu Trạch bảo hộ Lạc Mật Mật cực kỳ cẩn thận nha, bộ dáng của anh không giống như là đã biết chuyện mang thai, chẳng lẽ. . . . . .

"Bà làm sao biết? Bà xác định sao?" Bùi Nhã Phi nhìn Thiệu Oái Nương, lần nữa xác định có thật hay không.

Thuộc Oái Nương cười cười, "Có ý gì, nếu cô không tin tôi, ban đầu tại sao phải hỏi tôi đây? Để cho tôi nói rồi, cô lại không tin tôi, thật là lãng phí miệng lưỡi của tôi!"

Từ từ đứng dậy, Thuộc Oái Nương d[dl]qd cầm lên ví da muốn đi, ngược lại Bùi Nhã Phi có chút sốt ruột.

"Bà đừng đi, chuyện của chúng ta còn chưa nói hết!"

"Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô. Mà tin tức mới nhất của công ty Phong Hành tôi cũng không cần cô ta, cô tự làm đi."

Bị Thuộc Oái Nương làm một phát như vậy, Bùi Nhã Phi ngược lại rất là không được tự nhiên. Vốn cho là mình đã nắm giữ quyền chủ động giữa hai người, nhưng bây giờ nhìn lại, là mình xem thường người phụ nữ này rồi. Căn bản bà ta không có nghe theo lời cô.

~~~~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~~~

Phòng làm việc công ty Hành Phong.

"Lão đại, chuyện anh bảo em tra đã điều tra xong. Bùi Nhã Phi quả thật âm thầm cùng một người phụ nữ liên lạc rất thân, hơn nữa cô ta ở Macao cũng thiếu nợ đánh bạc kếch xù, mấy ngày trước đây anh cho tiền cô ta cũng bị cô ta dùng để trả nợ. Không phải đi mua đồ trang sức đắt giá gì mà chính là đi trả nợ đánh bạc, tùy ý tiêu xài." Mạc Triết Hiên rất là nghiêm túc báo cáo với Lạc Thiểu Trạch, thỉnh thoảng nhìn phản ứng của Lạc Thiểu Trạch.

Lạc Thiểu Trạch từ từ đi đến cửa sổ, tay cầm xì gà đang cháy, "Tôi biết rõ rồi, tất cả mọi chuyện vẫn theo kế hoạch tiến hành, tôi không muốn xảy ra cái gì không may. Tôi nghĩ, cơ hội sẽ tới rất nhanh."

Mạc Triết Hiên gật đầu một cái, nhìn bóng lưng của Lạc Thiểu Trạch yên lặng đi ra cửa.

Tô Trạch đứng ở cửa, đã đợi Mạc Triết Hiên lâu rồi, thấy anh vừa ra khỏi phòng làm việc, tựa như khối mật đường dính người tiến tới.

"Anh hai, hai người ở bên trong thương lượng cái gì vậy? Sao không gọi em vào cùng, em cũng muốn tham dự, có chuyện quan trọng gì không muốn nói với em phải không?" Tô Trạch nói chuyện rất trực tiếp, hấp ta hấp tấp đi theo phía sau Mạc Triết Hiên, nhất định truy hỏi kỹ càng sự việc.

Mạc Triết Hiên liếc một cái, không có một tia muốn dừng bước lại "Tôi nói này chừng nào thì cậu có thể tưởng tượng phong phú như vậy nha, cậu hỏi vấn đề như vậy, có ai sẽ nguyện ý nói cho cậu biết."

"Bởi vì em nói chuyện với anh nha, nếu là đổi lại người khác, em mới không thèm trực tiếp như vậy đâu, anh nói phải không?" Tô Trạch cười cười, "Em nói này, hai người các anh thương lượng chuyện lại không nói với em, làm cho trong lòng em rất không dễ chịu đấy."

"Ha ha, tiểu tử cậu thật đúng là rất trực tiếp nha, bất quá về việc nói với cậu, bây giờ không nói, tự nhiên có lý do, trước tiên cậu nên đuổi theo cô bé của cậu đi, khi cần cậu tự nhiên sẽ nói cho cậu biết."

Nhìn bóng lưng Mạc Triết Hiên bước nhanh, trong lòng Tô Trạch không thể nói là cái tư vị gì.

Đã nhiều ngày không có đi theo lão đại rồi, ngay cả bây giờ hai người bọn họ đang làm gì anh cũng không rõ. Điều này làm anh buồn bực không thôi.

Thật ra thì, Tô Trạch biết, mấy ngày nay lão đại đều vội vàng đi tìm Lạc Mật Mật. Nếu không phải ban đầu anh vứt bỏ Lạc Mật Mật, anh cũng sẽ không có rảnh rỗi như vậy. Nhưng, cô nhóc Lạc Mật Mật kia không có dễ chọc, muốn biết nơi cô ở còn khó hơn so với việc lên trời.

Nhưng, hiện tại lão đại không dùng mình nữa, sợ rằng cũng chỉ có Lạc Mật Mật có thể giúp mình nói giúp vài tiếng thôi.

Vì vậy, Tô Trạch quyết định đến gặp Lạc Mật Mật. Cũng thật lâu không có gặp mặt.

Lái xe đến biệt thự Lạc gia, Tô Trạch bước nhanh đi về phía cửa, nhưng vừa định gõ cửa, liền nghe có tiếng ầm ỹ bên trong.

"Lạc Mật Mật, tại sao cô nhóc như cô có thể như vậy, dầu gì tôi cũng là chị dâu của cô, cô cư nhiên ném toàn bộ quần áo của tôi vào thùng rác, cô không biết tôn trọng người lớn hơn mình sao?" Bùi Nhã Phi cực kỳ tức giận, trong tay vừa sửa sang lại quần áo mới cầm về từ thùng rác, vừa ngồi ở trên ghế sa lon kêu to than vãn với Lạc Mật Mật.

Thật ra thì Bùi Nhã Phi rất không muốn cầm những bộ quần áo này về, nhưng bên trong lại có mấy bộ quần áo nhãn hiệu nổi tiếng cô cực kỳ thích, đây chính là khi Bùi Nhã Phi tham gia hoạt động được tặng cho, mặc dù không thường mặc, nhưng lại rất hiếm thấy.

Hôm nay lại bị Lạc Mật Mật cho ném vào thùng rác, điều này làm cho Bùi Nhã Phi rất căm tức.

"Bây giờ cô cũng biết câu không thể đụng vào đồ của người khác gì đó hả, ban đầu cô ném đồ của tôi ở ngoài cửa, cô có bao giờ nghĩ tới cảm thụ của tôi. Thật ra thì, cái này kêu là quả báo. Trước kia cô làm chuyện xấu bây giờ bị báo ứng thôi." Lạc Mật Mật vừa ăn quả nho, một bộ dạng không sợ trời không sợ đất.

Lần này có thể làm cho Bùi Nhã Phi hận đến cắn răng nghiến lợi, "Cô nói cái gì cô biết không? Bây giờ cô đang cùng tôi khai chiến rõ rệt, cô cảm thấy Bùi Nhã Phi tôi dễ khi dễ sao?"

"Cho tới bây giờ tôi cũng không có cảm thấy Bùi Nhã Phi cô dễ khi dễ, nhưng mà tôi lại biết cô đã làm cái gì. Cô làm chuyện gì đừng tưởng rằng chỉ có mình cô biết , còn có tôi đây." Lạc Mật Mật đứng ở bên cạnh cô, một bộ dạng khoan thai tự đắc, "Tôi không ra tay là không muốn cùng cô so đo, nhưng là cô ép ta đến bước này, tôi không thể nào không đánh trả lại."

Lời này khiến Bùi Nhã Phi cảm thấy rợn cả tóc gáy, rốt cuộc cô nhóc này biết cái gì rồi, cư nhiên công khai khai chiến như vậy, nhưng Bùi Nhã Phi xem ra, chuyện này chỉ là vừa mới bắt đầu.

"Tôi ép cô? Tôi ép cô hồi nào? Cô nói chuyện cũng cần phải có lương tâm, bây giờ cô trở về tôi chưa từng nói muốn đuổi cô đi? Bây giờ cô lại hồ đồ như vậy, tôi có nói muốn đuổi cô ra khỏi nhà hay sao, tại sao cô lại đối đãi với chị dâu của mình như vậy hả?" Bùi Nhã Phi không biết vì sao mở lời lại chột dạ.

Lạc Mật Mật cười, trên mặt đều là cười nhạt, "Chị dâu cái gì, tôi chưa từng nói thừa nhận cô."

Đối mặt với sự xem thường của Lạc Mật Mật, trong lòng Bùi Nhã Phi lửa giận thiêu đốt. Vốn là sau khi cùng Thuộc Oái Nương gặp mặt cũng chưa biết phải làm gì, nhưng cô nhóc này cứ như vậy, Bùi Nhã Phi ngược lại hạ quyết tâm rồi.

Nhưng, cô muốn thăm dò một chút Lạc Thiểu Trạch có biết Lạc Mật Mật đang mang thai hay không trước.

"Tôi không so đo với cô." Bùi Nhã Phi ôm lấy quần áo đi vào gian phòng của mình, cầm điện thoại lên gọi đi.

"Thiểu Trạch, anh đang ở đâu? Anh trở về nhanh đi, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi." Giọng nói làm nũng cộng thêm tâm tình uất ức, Bùi Nhã Phi giả bộ rất giống.

Nhưng Lạc Thiểu Trạch bên kia điện thoại cũng không có quan tâm, ừ một tiếng liền cúp điện thoại, ngay sau đó điện thoại Lạc Mật Mật vang lên.

"Mật Mật, em ở nhà sao? Không có chuyện gì không thuận tâm chứ?"

"À, em không sao, tất cả đều rất tốt nha."

Nghe điện thoại của Lạc Mật Mật, Bùi Nhã Phi cảm giác mình quá đáng thương, trong lòng là vừa tức giận lại khó chịu.

Tô Trạch đứng ở cửa vẫn không có vào nghe được mọi chuyện rõ ràng, anh không nghĩ tới lão đại ở trong công ty đã bận rộn, ở nhà cũng làm đầu óc choáng váng.

Còn phải đi vào tìm Lạc Mật Mật sao?

Tô Trạch suy nghĩ một chút vẫn là buông tha đi, vì vậy xoay người muốn rời khỏi. Nhưng lúc này lại truyền tới một giọng nói.

"Thiểu Trạch, gần đây Mật Mật không giống như bình thường, có phải có cái gì không thoải mái không, hình như là trên thân thể?"

Là giọng nói của Bùi Nhã Phi, sau khi Lạc Thiểu Trạch đối đãi lạnh lùng như vậy lại gọi điện thoại cho anh lần nữa. Người này vừa mặt dày lại vừa không biết trời cao đất rộng.

Bên kia điện thoại lời nói tỉnh táo của Lạc Thiểu Trạch truyền đến, "Cám ơn cô đã quan tâm, gần đây cô ấy ở bên ngoài thời gian dài nên mệt mỏi, những thứ khác không có gì. Ngược lại còn nhở cô bao dung cho, cô ấy còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu lễ phép lắm."

Mặc dù Tô Trạch không nghe được Lạc Thiểu Trạch nói cái gì nhưng nhìn đến biểu tình của Bùi Nhã Phi trên ban công, nhất thời có loại cảm giác chẳng lành.

"À, em nói này, không có gì, chắc anh rất bận đi, em sẽ chăm sóc Mật Mật thật tốt." Bùi Nhã Phi cúp điện d[dl[qd thoại, khóe miệng nâng lên một tia cười âm hiểm.

Tô Trạch đứng ở cửa nhất thời không dám làm hành động gì, dán chặt vào vách tường bình tĩnh hô hấp. Anh không muốn cho Bùi Nhã Phi biết tối nay mình có tới, dù sao mình đã quyết định muốn đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Nhưng, lời nói kế tiếp của Bùi Nhã Phi lại làm cho Tô Trạch cảm thấy rợn cả tóc gáy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.