Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 125




Thấy con mình quan tâm em gái như vậy, Khương Ngọc Trân nhịn cười không được, "Con xem hai anh em con này, một lát không thấy mặt liền muốn lo lắng. Chẳng qua đúng là mẹ không biết Mật Mật đi làm gì rồi, nói muốn thử xe kia một chút, ai, con biết không, đây chính là ba con tặng cho mẹ làm quà sinh nhật, Ferrari. . . . . ."

"Con biết rõ rồi." Vẻ mặt Lạc Thiểu Trạch nhàn nhạt không quan tâm.

Thái độ này làm cho Khương Ngọc Trân rất bi thương, kéo Lạc Thiểu Trạch, "Không đúng, Trạch nhi, con không được thế này, tại sao một chút cũng không hỏi xem. Nói đi, có phải con cùng Mật Mật lại giận dỗi rồi hả ?"

Cắn môi, Lạc Thiểu Trạch mỉm cười nhìn Khương Ngọc Trân, "Mẹ, không có, mẹ yên tâm, nếu Mật Mật trở về mẹ nói con biết nha, con có việc tìm em, con đi tắm trước nha."

"Ai, đứa bé này. . . . . ." Khương Ngọc Trân luôn luôn không cách nào nắm bắt được Lạc Thiểu Trạch, nhưng nói thật đứa con trai này còn là rất hiếu thuận, luôn luôn nhu thuận, đối với Khương Ngọc Trân mà nói càng thêm là bảo khố trong lòng bàn tay, cho nên bất kể anh làm gì, Khương Ngọc Trân cũng cảm thấy tốt.

Trở lại phòng ngủ, Lạc Thiểu Trạch liền bắt đầu không ngồi yên.

"Lạc Mật Mật, không lẽ mỗi lần giận dỗi em đều muốn rời nhà trốn đi, lần này ba mẹ ở nhà, nếu như bọn họ biết, không chết mới là lạ chứ! Cái đứa bé này lúc nào thì có thể lớn lên, thật là làm cho người lo lắng."

Lạc Thiểu Trạch lấy ra Iphone4S, không ngừng gọi cho Lạc Mật Mật, nhưng vẫn không có nghe. Hiển nhiên mỗi lần đối phương đều ở treo điện thoại di động, chính là không muốn nghe điện thoại.

"Mật Mật, em phải nghe anh giải thích, không thể mỗi lần đều không nghe anh giải thích liền bỏ đi, không cho anh cơ hội, như vậy chúng ta tổn thương lẫn nhau."

Lạc Thiểu Trạch lưu loát soạn tin nhắn, nhanh chóng gửi đi. Anh nghĩ Mật Mật không nhận điện thoại, như d.d.lq.d. vậy ít nhất có thể nhìn đến tin nhắn, còn có thể trở về.

Nhưng chờ thật lâu, điện thoại di động cũng không có tin tức trở lại. Lạc Thiểu Trạch không nén được tức giận, vội vàng nắm điện thoại di động gọi đi. Thế nhưng lần này, điện thoại đối phương tắt máy.

Trong lòng Lạc Thiểu Trạch loạn như ma, cả ngực nóng nảy nhất thời đè nặng một tảng đá. Anh ôm đầu ngồi ở bên giường, lại không dám nghĩ tiếp.

"Mật Mật, em nghe điện thoại đi, em biết không em như vậy sẽ hành hạ anh nổi điên, mỗi lần em rời nhà trốn đi cũng không có chuyện tốt gì xảy ra, lần này. . . . . . Phi phi phi, anh muốn điên rồi! Không được, mình phải đi tìm cô ấy!"

Trong nháy mắt từ trên mép giường nhảy ra, ánh mắt Lạc Thiểu Trạch đỏ rực nhìn chằm chằm đi tới cửa phòng, đưa tay vừa muốn mở cửa, cửa đột nhiên cửa mở ra.

Lần này thiếu chút nữa đánh tới lỗ mũi Lạc Thiểu Trạch, anh nhanh nhẹn dời về sau mấy bước mới tránh thoát loại nguy hiểm này, ổn định thân thể lay động định thần nhìn lại, thì ra là Lạc Mật Mật.

Lúc này khuôn mặt Lạc Mật Mật vẫn còn trang điểm như lúc ở bar, cầm trong tay chìa khóa xe tựa trên khung cửa, hiển nhiên là mới vừa trở về nhà. Nhưng, mặt mũi hiền hoà, tươi cười căn bản là không có chút tức giận.

"Mật Mật. . . . . ." Một tay Lạc Thiểu Trạch kéo cô, vô cùng khẩn trương, nhưng đều bị Lạc Mật Mật hợp thời đẩy ra.

Nhìn Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, "Hứ, đừng lôi kéo em, hai ta rất quen sao?"

Lời này khiến Lạc Thiểu Trạch đang bỉnh thường lại rối rắm.

Thấy cô nhóc kia vẫn không có hết giận, vậy tại sao lại chạy đến cửa phòng mình, chẳng lẽ không phải tới nghe mình giải thích sao?

Chợt từ từ xuất hiện một bóng dáng, Lạc Thiểu Trạch phi thân nhào tới bên cạnh Lạc Mật Mật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.